6
Phổ học ở Thủ Đức được hai tuần thì Cúc lên thăm vào sáng chúa nhật, ở khu tiếp tân; Cúc cho biết tình hình Phú Hội càng lúc càng gay go hơn, cả gia đình chạy tuốt vô Hang Nai ở, chỉ có Huỳnh ra hoạt động ngoài xóm Hố, Cúc chạy đi chạy về, lo việc vườn tược, bẻ cây trái bán ngoài Phước Thiền; Cúc cũng nói rõ, khi cô ra Phước Thiền nhận được thư Phổ là lên ngay Thủ Đức, mọi sự đi lại của Cúc đều phải lén lút vì sợ có người theo dõi. Từ ngày Huỳnh cho mấy người cán bộ biết anh từ Phổ, cắt đứt mọi liên lạc, việc theo dõi lúc đầu gắt gao, lâu rồi cũng nhạt.
Cúc được đi lại dễ dàng vì lúc này Huỳnh cũng đã có thế trong Ủy Ban Xã. Nhắc tới mẹ, Cúc ấp úng, Phổ biết ngay mẹ bị bịnh. Cúc đưa Phổ một số tiền nói là của anh Huỳnh gửi cho Phổ. Phổ cầm lấy và bỗng tủi thân. Điều đặc biệt nhất, Cúc khuyên Phổ ráng ở ngoài này, dù sao cũng đỡ nguy hiểm hơn, về Phú Hội rồi cũng phải nhận súng hoạt động cho Mặt Trận. Gặp Cúc, mọi lo lắng như chồm cả dậy, anh liên tưởng ngay tới mặt trời gay gắt đổ lửa trên các bãi tập trơ trụi sỏi cát, khiến da thịt cháy bỏng.
Chúa nhật kế tiếp An lên thăm. Hôm đó, trung đội Phổ phải đi giữ an ninh tiếp tân ở ngoài Chợ Nhỏ. Mấy người bạn ra tìm Phổ, khi vào tới, Phổ muốn reo lên lúc nhìn thấy Thúy An. Phổ đưa An ra khu vườn trung đội anh đang canh gác ngoài Chợ Nhỏ.
An đăm đăm nhìn Phổ, cô không còn vui đùa như trước. Phổ nhớ rõ khi An ngồi xuống chiếc võng đong đưa trong vườn cây, An đã nói “trông anh hốc hác…”, một vài băn khoăn vương vấn trên khuôn mặt hồn nhiên, làm Phổ trắc ẩn. Lúc Phổ cúi xuống phụ An lấy trái cây trong giỏ, An ngước lên :
- Anh đầy mùi nắng !
- Nồng nàn…
An dẩu môi nhõng nhẽo :
- Khét lẹt…
Phổ nhìn vào đôi mắt tinh anh của An và tưởng chừng đuối ngã, anh thấy rõ nơi má An những lông tơ lướt mướt ngây ngất đến nôn nao, Phổ đưa tay kéo mạnh vai An hôn lên đôi môi nồng thắm. Hình như răng của An đã chạm răng Phổ, thốt nhiên anh có cảm giác tê buốt và nhớ ngay lần cắn chốt lựu đạn ở trận Bà Rá (Phước Long). Phổ vội buông An ra khiến cô chới với, anh cố đàn áp ý nghĩ của mình, nhưng vẫn không cưỡng nổi. Đôi mắt của An mất hồn lạc lõng giống đôi mắt của tên Việt Cộng bị giết. Ý nghĩ bất ngờ đau đớn đổ đến khiến Phổ bối rối. An giận dỗi về thái độ lạ lùng của Phổ, cô nhìn vào mắt anh dằn giọng :
- Anh nghĩ gì ?
Phổ giật mình lúng túng :
- Yêu em.
An im lặng một lát rồi nói như sắp khóc :
- Anh đã dối em… anh đang nghĩ gì ?
Phổ cười lớn như lấn át :
- Sao đa nghi thế, không nghĩ gì cả… không ngờ có những lúc như thế này.
Giọng An gay gắt :
- Không nghĩ… không nghĩ gì, tại sao anh lại nói em đa nghi, em nghi gì cho anh ?
- Thấy em đột ngột thắc mắc đủ điều thì nói vậy !
An cáu giận xoay ngang :
- Em không muốn anh sàm sỡ như vậy.
An đã khóc, Phổ vớt vát :
- Yêu em mà…
- Yêu thế hả… anh coi thường… anh khinh em…!
Phổ nắm chặt đôi vai run rẩy của An :
- Không tin anh sao ?
- Em biết anh dấu diếm em, tại sao anh không nói thẳng với em, anh không tin em thì có…!?
Phổ nhún vai đáp gọn :
- Vài khó khăn đột nhiên ở đây…
Phổ cố gắng bày tỏ những nguyên cớ để trấn an, nhưng Phổ vẫn đọc thấy sự nghi ngờ trong đôi mắt cong vút của An, anh nói khẽ với cô :
- Anh yêu sự nhạy cảm của An, nhưng nhiều khi khốn khổ về điều đó.
An cướp lời :
- Hồi này anh thay đổi nhiều lắm… nếu em có một vài nhạy cảm nào đó thì cũng khó lòng hiểu rõ anh nữa.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Phổ, An im lặng rất lâu rồi ngẩng mặt nhìn Phổ dịu dàng :
- Anh không nhớ rằng cảm giác của tình ái là thường xuyên bất an, thường xuyên xung đột và những điều đó làm chúng ta yêu nhau sao ?
Phổ chợt khó chịu vì giọng sách vở của An, Phổ thầm thì :
- Thú thật với An anh mỏi mệt quá rồi…
Những lần gặp gỡ Cúc, An với những kỷ niệm vui buồn đã làm Phổ lết qua những tuần lễ mệt nhọc của thời gian học tập. Tới tuần thứ năm, vừa di chuyển từ đồi Ba Mươi về trường đại đội phải vượt qua một con suối nước sâu ngang bụng. Mọi người ướt như chuột lột, tập họp trước doanh trại. Lúc đó trời đã tối, Phổ thấy mệt mỏi quá chừng. Từ chiều đến giờ, phải đánh vật với bài học chiến thuật , cuộc tấn công từ đồi Tự Tin qua đồi Ba Mươi rồi mới di chuyển về trường.
Tất cả những hình ảnh mà Phổ nhớ được , là nỗi chơ vơ của cái cây lớn trên đồi Ba Mươi, Phổ mong được tản hàng về nghĩ.
Nhìn đồng đội ướt át, bẩn thỉu đứng quanh, Phổ thấy thương xót cho họ, cho chính mình. Phổ thầm nghĩ, chẳng ai định được đời sống cho mình, tất cả mọi người đều vùng vẫy tuyệt vọng trong cái sắp xếp kỳ bí…
Người sinh viên sĩ quan điều hành bước tới trao cho người tuần sự mảnh giấy. Nhiều tiếng xì xào trong hàng :
- Đ.M, nhiều chuyện thế ?
- Lại có thằng hốc hác rồi !
Ngưòi sinh viên tuần sự bước tới ngọn đèn, ánh sáng vàng vọt soi rõ khuôn mặt, hắn soi mảnh giấy đọc qua rồi gọi :
- Sinh viên Võ Văn Phổ.
Phổ giật thót người anh băn khoăn “không biết chuyện gì nữa đây ?”.
Mấy người bạn xì xào :
- Mệt rồi Phổ ơi !
Phổ tách khỏi hàng quân bước ra nhận lấy tờ giấy, anh liếc mắt đọc qua và chợt choáng váng, ngày mai lên trình diện phòng An Ninh.
Phổ đứng trân trối dưới ánh đèn, anh lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra cho mình.
Sự lo âu kéo dài suốt buồi tối, Phổ không còn thiết ăn cơm nữa. Anh xuống Hội quán Sinh viên chọn một nơi thật khuất trên lầu uống cà phê. Phổ vẫn chưa tìm được lý do chính khiến mình bị An Ninh gọi. Điều này càng hành hạ tâm trí Phổ, nhiều ý nghĩ xung đột trong lòng. Có thể chuyện liên hệ với anh Huỳnh, nhưng Phổ đã có những hành động nào để đáng buộc tội, đó là tình anh em ruột thịt, sự thực nếu có được giải bày đầy đủ, có thể biện minh cho mình được không ? Luật lệ vốn tàn nhẫn, vốn lạnh lùng, nó là một thứ nguyên tắc chiếu theo một số điều khoản, không có gì bảo đảm, không có gì bày tỏ được sự vô tội của mình. Luật pháp chỉ cần một yếu tố liên hệ với Việt Cộng là đủ rồi, có thể mình sẽ bị tra khảo, tống trả về đơn vị, hay ra tòa không chừng. Quả thực anh Huỳnh đã hoạt động cho địch, mình là em ruột, Cúc đã lên thăm mình một lần, đưa tin và nhận tiền của anh Huỳnh, đó là tội lỗi, những tội lỗi thật rõ ràng như thế. Phổ vừa thấy mình vô tội, vừa thấy mình đầy rẫy tội lỗi. Phổ cố gắng lẩn tránh bè bạn, những thăm hỏi, bàn tán của họ không ích lợi gì, nó càng làm Phổ điên đầu hơn.
Từ góc khuất, Phổ nhìn qua cửa kính, phía ngoài hàng rào kẽm gai, ánh sáng từ các cột đèn đổ xuống từng vũng, những con thiêu thân vùng vẫy, vài vọng gác chơ vơ, xa hơn nữa trong đám ruộng im lìm, ánh sáng từ một xóm nhỏ loe lét trong bóng đêm. Tất cả mọi sự đều mù mờ, tất cả đều dây dưa với nhau, tạo thành một khối hỗn tạp. Không có gì rõ ràng, mạch lạc trong bóng tối này cả, không có gì đáng kể, không có gì đáng phải chú ý.
Ánh đèn pha của vọng gác chính đột nhiên sáng quắc, ánh đèn quét loang loáng từ xóm nhỏ, đám ruộng và ngừng lại ở bờ ruộng, Phổ nhìn rõ cái bờ ruộng trơ trẽn với những cụm rạ; Hình như người lính rọi đèn nghi ngờ điều gì, để ánh đèn đứng yên soi thấu từng cụm ra, nhưng Phổ chợt nghĩ “biết đâu người lính lại không mắc tiểu, biết đâu hắn đang mở nút quần đái vọt ra ngoài hàng rào, nên bỏ mặc ngọn đèn bất động”. Phổ mỉm cười đưa thuốc lên hút, nhả khói thành từng vòng lửng lơ trước mặt.
Một đêm trằn trọc với những ý nghĩ xung đột, Phổ cố gắng phân tích , sắp xếp từng câu hỏi, anh chuẩn bị kỹ càng cho buổi sáng trình diện phòng An Ninh.
Sáng sớm thức dậy cùng với mọi người, để ở lại trường đợi giờ lên trình diện. Khoảng thời gian chờ đợi này thật dai dẳng làm Phổ bồn chồn đến khó chịu. Phổ ngồi đợi ở quán Diễm Song, cô gái ngồi két có nụ cười thật tươi, đôi mắt to đen mở lớn, nhưng điều đó vẫn không làm Phổ quên được chiếc quạt cũ kỹ quay lờ đờ từng vòng phát ra tiếng kêu lọc cọc. Trên trần nhà một thạch sùng đang săn đuổi một con ruồi nhỏ. Phổ ngó xuống chiếc đồng hồ tay, cái kim giây mỏng manh quay từng vòng đều đặn, có lúc Phổ tưởng chừng nhìn thấy sự chuyển động của cái kim phút và rồi giờ trình diện cũng lết tới.
Phổ rời quán, tay cầm sẵn lệnh gọi trình diện, lại thẳng phòng An Ninh. Phổ thập thò trước cửa phòng, anh nhìn thấy người Trung sĩ ngồi ở bàn làm việc, Phổ dơ tay chào. Người Trung sĩ ngoắc anh vào. Phổ đưa tấm giấy gọi trình diện cho hắn, người Trung sĩ xem qua tờ giấy rồi ngước mắt nhìn. Phổ thấy khó chịu vì cái nhìn soi mói của hắn. Hắn gật gù cái đầu rồi chỉ cho anh ngồi xuống cái ghế trước mặt.
Phổ vẫn theo dõi người Trung sĩ, anh thấy hắn dở một cuốn sổ ghi vài hàng chữ vào đó rồi đứng dậy đẩy cánh cửa lửng ăn thông với phòng trong, tiếng bản lề cửa khô dầu kêu cót két. Người Trung sĩ lọt vào bên trong và cánh cửa tự động khép lại. Phổ lắng tai nghe rõ tiếng xì xào trong phòng, có giọng nói cứng cỏi nổi lên :
- Gọi nó vào !
Người Trung sĩ thò đầu trên cánh cửa lửng kêu lớn :
- Anh Phổ vào trình diện Thiếu úy.
Phổ lọt vào bên trong và thấy một vị Thiếu úy ngồi sau một cái bàn lớn, trên mặt bàn xếp đầy hồ sơ. Phổ bước tới bàn đứng nghiêm trình diện. Người Thiếu úy lầm lì đưa tay gãi cằm, Y nhìn Phổ lạnh lùng đến độ dửng dưng. Phổ đọc rõ tấm bảng tên để trên bàn “Thiếu úy Đinh-Hữu-Phi”.
Tay phải Phi cầm cây bút vẽ những vòng tròn ngoằn ngoèo trên một sấp giấy. Phi sẵng giọng :
- Anh ngồi xuống đi.
Phổ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Phi. Phổ nhìn rõ những chiếc kim cúc lẫn lộn với mấy cái bút chì mầu trong hộp đựng bút bằng nhựa đỏ. Phía góc bàn những chồng hồ sơ dầy cộm, bên trên có kẻ chữ “MẬT” thật lớn. Cái không khí nặng nề đó làm Phổ ngột ngạt, vụng về. Phổ có cảm giác Phi đang quan sát mình kỹ lưỡng, tai Phổ nóng lên, những chân tóc ngứa ngáy, hai tay Phổ thừa thãi, anh phải đưa xuống nghịch ngợm một chiếc nút quần. Chiếc ghế của Phi ngồi kêu lên cót két, Phi đưa tay lên lấy một tờ giấy đẩy về phía Phổ :
- Anh lấy bút khai vào đây.
Giọng nói lạnh lùng và khuôn mặt lầm lì của Phi khiến Phổ có cảm giác như hắn đọc thấy tội lỗi của mình. Phổ rút bút cắm cúi khai theo từng câu hỏi trong giấy, Phổ nghe rõ tiếng nắp hộp quẹt Zippo bật ra, Phi châm thuốc hút và Phổ thấy thèm hút thuốc vô kể.
Phổ cố gắng khai hết một loạt các câu hỏi trong tờ thẩm cung rồi trao cho Phi. Phi xem lướt qua lời khai, hắn gật gù lên tiếng :
- Anh cung cấp những tin tức cho tên Huỳnh ?
Phổ choáng váng đáp lại :
- Thưa Thiếu úy, tôi không hề cung cấp tin bao giờ.
- Tên Huỳnh làm gì cho Việt Cộng anh có biết không ?
- Tôi không hiểu anh tôi đã làm gì cho địch cả.
Phi đập bàn thét lớn :
- Anh nói láo, anh muốn qua mặt tôi phải không ? Tôi muốn anh ngay thẳng, anh đừng để tôi nổi nóng, tôi có đủ tài liệu hồ sơ về các hoạt động của anh.
Phổ luống cuống phân trần :
- Thưa Thiếu úy, sự thật tôi không biết anh tôi làm gì trỏng… gia đình tôi sống ở miệt đó từ lâu, đó là vùng xôi đậu, anh tôi đã từng làm trưởng ấp, làm xã trưởng cho Chánh phủ, cũng có lúc Việt Cộng bắt buộc phải làm việc với chúng. Anh tôi ở lại trong vùng đó không ngoài mục đích trông coi ruộng vườn và tùy theo tình hình an ninh mà tránh né, sự thật tôi không hề biết lúc này anh tôi làm gì cho địch nữa ?
Phi gật gù hút thuốc, đổi giọng nhẹ nhàng :
- Thôi được, anh muốn gạt tôi cũng được, ngay như phần khai lý lịch của anh đây cũng có nhiều sự mâu thuẫn lắm rồi. Sự gian lận đó không có ích lợi gì cho anh hết mà nó còn tố cáo tội lỗi của anh nữa !
Phổ lên tiếng :
- Dạ… thưa…
Phi chận lại :
- Tôi không muốn thưa gởi gì hết, tôi muốn anh thành thật trước khi phải áp dụng các biện pháp khác. Những biện pháp đó không có gì tốt đẹp cả.
Phi lấy bút chì đỏ gạch vào phần khai lý lịch của Phổ rồi hỏi:
- Anh sinh tại Biên Hòa. Ba má anh người Nam…
- Dạ… thưa… dạ…
- Anh để tôi nói hết đã, anh gốc người Nam, nhưng tất cả ngôn ngữ, thói quen của anh là dân Bắc Kỳ, anh thấy thế nào ?
- Dạ thưa Thiếu úy, tôi sinh tại Biên Hòa, má tôi người Biên Hòa, nhưng cha tôi là người Bắc vào Nam làm ăn từ lâu, làm cao su từ thời Pháp còn ở đây, hơn nữa, tôi sống với một đám bè bạn đều là người Bắc, tôi không hề nghĩ tới chuyện Nam, Bắc và các ảnh hưởng đó bao giờ.
Phi vội nói :
- Tôi không bao giờ nghĩ tới chuyện kỳ thị địa phương, tôi nhắc tới điều đó chỉ là để anh khai thật mà thôi… tại sao các chi tiết đó anh không chịu khai vào đây ?
- Dạ… tôi tưởng những điều đó không quan trọng.
Phi gằn giọng :
- Anh khá lắm… những chi tiết đó không quan trọng cũng như chuyện anh cung cấp tin tức về quân trường này cho cái cô Cúc nào đó cũng không quan trọng…?
Phổ vừa quẹt mồ hôi vã ra trên trán :
- Dạ… Dạ.
Phi cản lại và tiếp :
- Không có gì quan trọng hết, kể chuyện một ngày đẹp trời nào đó, tên Huỳnh sai đàn em pháo kích vào đây…
Phổ cuống cuồng đáp lại :
- Dạ… chuyện đó hoàn toàn sai hết, tôi chỉ gặp Cúc một lần, nó là con nuôi anh Huỳnh thiệt, nhưng nó ở với má tôi, nó lên đây chỉ để trao tiền của má tôi cho tôi thôi.
Phi gật gù hỏi lại :
- Anh nói tụi tôi sai lầm, anh nói không hề biết rõ về anh, về các liên lạc với tên Xã ủy Võ Văn Huỳnh ở Phú Hội, vậy có bao giờ con Cúc nó khuyên anh đào ngũ không ?
Phổ càng lúng túng, hai tay anh bấu chặt lấy mép bàn :
- Dạ không… có lần Cúc nói anh Huỳnh nhắn tôi nếu ở ngoài này cực quá thì trốn vô trỏng, nhưng tôi không chịu, tôi không bao giờ có ý nghĩ đào ngũ cả.
Phi nhếch mép cười :
- Hồi nãy anh nói anh không hề liên lạc gì với tên Huỳnh, vậy bây giờ tại sao anh lại tự thú nhận đã từ chối sự khuyên nhủ của y ?
Phổ líu lưỡi phân trần :
- Dạ chuyện đó chỉ là chuyện gia đình, tôi thề không bao giờ tham dự, hay biết gì về công chuyện của anh tôi cả.
- Anh nên tiếp tục kể chuyện gia đình anh đi… anh đừng thề thốt vô ích… tên Huỳnh, anh ruột của anh có vì gia đình nhờ anh điều nghiẹn vị trí , các sở của quân trường không ?
- Dạ không hề, không bao giờ có chuyện đó cả.
Mồ hôi đổ xuống mắt cay sè, Phổ lấy tay vuốt mặt, Phi quắc mắt ngó Phổ :
- Tôi nói đàng hoàng, anh không chịu phải không ?
Phi đổi giọng cứng cỏi :
- Tôi báo cho anh biết, tôi kiên nhẫn và mất quá nhiều thì giờ với anh rồi đó, bây giờ anh có chịu nói thật ?
Không đợi Phổ trả lời, Phi đập bàn thét lớn :
- Anh hoạt động cho Việt Cộng từ bao giờ ?
Phổ run rẩy :
- Dạ… không… dạ không…
Phi tiếp tục tấn công :
- Anh đã cung cấp những tin tức gì cho tên Huỳnh ?
- Dạ, tôi không làm gì hết, tôi không biết gì hết !
Giọng Phổ như sắp khóc; Phi đổi giọng lạnh lùng :
- Thôi được, tôi chịu thua anh.
Phi quay ra gọi lớn :
- Nhơn… Nhơn à.
Người Trung sĩ đẩy cửa bước vào. Phi ra lệnh :
- Trung sĩ trả anh này về Đại đội, khi cần tôi sẽ kêu lên.
Phổ đuợc trả về Đại đội, tâm trí anh đã trải qua những ngày khủng hoảng nhất, vài ngày lại bị kêu lên thẩm vấn một lần. Bè bạn bàn tán, chỉ có hai cách, một là bị trả về đơn vị gốc, hai là ra Trung sĩ. Phổ mong muốn chuyện của mình mau được giải quyết, như vậy đỡ mệt óc hơn. Những rắc rối này làm Phổ chán nản cùng cực… thêm vào đó, các lo lắng về gia đình, về Thúy An càng làm Phổ bối rối hơn. Cuối cùng Phổ đâm ra ù lì, anh nghĩ chỉ còn cách đó là đàn áp được các sợ hãi, các lo lắng. Tuần lễ thứ bảy qua đi, trình trạng bất an vẫn diễn ra đều đặn với Phổ, tuy nhiên, Phổ vẫn được về phép hằng tuần, những giờ phép qúi giá Phổ dồn cả vào các cuộc ăn chơi với bè bạn như vớt vát một chút tự do.
Phổ ngần ngại gặp Thúy An, sau hai lần An xuống Thủ Đức thăm Phổ, gặp nhau trong khu tiếp tân, Phổ vẫn thấy có một cái gì gắng gượng ở An, ở chính mình. An còn nhiều nghi kỵ, Phổ càng biện bạch thì càng gây thêm ngộ nhận, xa cách. Phổ linh cảm mỗi lúc đời sống một tách rời An và mình, đến độ anh khó lòng cưỡng nổi. Ý nghĩ mất mát làm Phổ đau đớn đến tê dại, anh tự an ủi tình ái vốn bão bùng, cho dù cố tin rằng những bất trắc sẽ qua, miễn là mình phải kiên nhẫn chịu đựng. Phổ hoang mang với ý nghĩ người ta có thể mất nhau hay kết hợp vì những duyên cớ rất nhỏ bé trong đời sống và thấy buồn bã đến lặng nguời.
Từ thâm tâm, Phổ thấy rõ mình yêu An tha thiết, nhưng tình yêu đó thật cao vời, thật mỏng manh, như mây. Phổ đã thầm thì với chính lòng mình “An ơi, làm sao anh có thể vươn lên thật cao để giữ lấy em, làm sao anh có thể thoát mọi trói buộc để cùng em bay nhảy, làm sao em có thể biết được nỗi khổ tâm đến mê sảng này”.
Để xoa dịu các khoắc khoải, nghững dầy vò thường trực, Phổ chỉ còn cách lết theo đám bè bạn còn ở ngoài dân sự hốt tiền như rác đổ vào các thú vui vung vít. Bất ngờ Phổ quen Luyến ở Paramount. Một vòng tay, một bước chân rất hững hờ, rất vô tình cuốn Phổ vào nỗi mê đắm bất chợt. Thấy Phổ kết Luyến, Quang đã cảnh cáo “Đ.M, coi chừng ngỗng non, làm sao ẵm nó qua mặt mụ Tơ thì mới khá được”. Phổ chép miệng buồn bả “trên răng dưới dế sợ đéo gì”. Đằng nói huỵch toẹt “em cũng đếch sáng giá gì, nhiều mặc cảm nữa, cặp với thằng Phổ cũng vừa, lướt thướt đi mày”. Phổ cũng phải thú nhận rằng Luyến có nhiều điểm quyến rũ, Luyến gần gũi với tầm tay của anh hơn.
Từ đó Phổ chỉ còn một nguồn vui duy nhất là được phép cuối tuần gặp Luyến. Một buổi sáng Phổ lên trình diện phòng An Ninh, công việc khai báo lằng nhằng đã trở thành một thói quen của Phổ. Anh bước đến ghế vừa xin giấy thẩm cung thì bị người Trung sĩ chặn lại :
- Hôm nay khỏi khai… Chờ đó, tôi dẫn qua trình diện Trung úy Hùng…
Phổ bối rói :
- Có gì lạ…
Nhơn chận ngang :
- Coi chừng, lần này anh kẹt đó, ông Hùng khó lắm !
Phổ chờ một lúc thì Nhơn dẫn Phổ qua phòng Hùng. Nhơn nói Phổ đợi ngoài và sau đó Phổ được gọi vào trình diện. Bước vào trong phòng, Phổ đứng khựng lại, anh tưởng chừng lóa mắt, đúng Hùng bạn cũ, Phổ muốn reo lên trong lòng. Nhưng nhớ được ngay thân phận mình, nhớ được cái tư thế của Hùng ở nơi này khác hẳn tình bằng hữu ngoài đời sống. Phổ ngập ngừng không dám lên tiếng. Hùng ngồi ở bàn đang hí hoáy ghi chép với cuốn sổ. Một lúc Hùng ngẩng mặt lên nhìn chằm chặp vào Phổ rồi la lớn ;
- Ơ Phổ, Đ.M, mày đó hả, tao tưởng Phổ nào, mày mà Việt Cộng cái đéo gì, sắp lấy Thúy An chưa mày ?
Phổ lúng túng, bàng hoàng trước các thay đổi bất ngờ của hoàn cảnh, Hùng xô ghế đứng dậy vỗ vai Phổ kéo đến gần bàn :
- Đ.M, ngồi chơi mày, chuyện vặt đó để tao lo cho, thế nào, tao nghe nói mày bị vồ lên Phước Long cơ mà ?
Phổ ngập ngừng ngồi xuống ghế :
- Vụ của tao có kẹt gì cho mày không ? Từ hôm trước đến giờ tao vàng người… Mệt quá…!
Hùng nhìn Phổ thương hại :
Đ.M, phiền đéo gì, mày không dám tin cả tao nữa sao ? Tao biết rõ hoàn cảnh của mày từ vài năm nay, biết rõ các liên hệ gia đình mày, nỗi khổ tâm của cả nhà mày nữa…
Hùng sẵng giọng :
- Mày nên nhớ rằng, ở đây tao có thể hãnh diện với việc làm, tao đâu có muốn làm ở cái phòng phải gió này, ngưòi ta ưng và muốn tao làm việc ở đây, khi nhận làm thì phải làm tới, làm đúng và thẳng thắn. Tao chưa hề xin xỏ hay tha thứ cho một đứa nào, kể cả bằng hữu nếu chúng có tội, nhưng ngược lại tao có trách nhiệm và bổn phận giải tỏa các oan ức của bất cứ ai. Trong công việc tao không là bạn mày, nhưng tao biết rõ hoàn cảnh của mày, tao có bổn phận làm sáng tỏ điều đó. Tao chưa làm điều gì ám muội ở đây cả và tao hãnh diện với mọi người, tao có quyền hãnh diện về sự thẳng thắn đó.
Nghe Hùng ngang nghiên ăn nói, Phổ thấy vững bụng :
- Không hiểu sao hồi này tao bị tai họa đều đều.
Hùng cười hô hố :
- Được tình, đen vận là thế đó em !
Phổ vẫn băn khoăn :
- Vụ này không gặp được mày chắc tao rách quá ?
- Thôi dẹp cha chuyện đó đi, tao về đây chừng nửa năm và tin rằng chưa lầm lẫn một vụ nào, các xếp cũng biết rõ điều đó, lẽ ra tao được về Tổng Tham Mưu rồi nhưng các xếp ưu ái giữ lại… Đ.M, ưu ái nhiều khi cũng kẹt… Này, chuyện Thúy An đến đâu rồi ?
Phổ mỉm cười :
- Bình thường.
- Bình thường là đéo gì, thôi lấy đại nó đi, lính tráng khổ thấy mẹ, không có vợ thì thật là buồn, đã là lính thì phải làm nhanh, làm mạnh mới khá được.
Phổ tâm sự với Hùng cho tới trưa, tất cả các khổ tâm được bày tỏ. Lúc Phổ về Hùng vỗ vai nói :
- Yên trí về đi… Tao có thể lợi dụng cơ hội này cho mày lè phè vài bữa, nhưng tao không thích làm thế, về phòng đi tập lại đàng hoàng, ráng ra Chuẩn úy nghe em !
Từ phòng An Ninh bước ra, Phổ thấy như trút hết mọi gánh nặng, những trói buộc càng lúc càng xiết chặt bất ngờ được cắt đứt làm Phổ bàng hoàng. Anh thầm thì trong miệng “Tất cả mọi sự đều tùy ở hên xui. Người ta có số cả… Một kinh nghiệm quý giá là nên bình tĩnh, chuyện gì mà chẳng qua đi…”.
No comments:
Post a Comment