5
B ốn tiếng nổ chát chúa, từng loạt súng nổ dòn xé không
gian. Đất cát bốc lên mịt mù. Phổ hoảng hốt nhào ngưòi vào bụi rậm, anh thấy thấp thoáng vài đồng đội trong đám cây quanh đó. Tám nép người vào một gốc cây lớn, nó nâng khẩu trung liên lên và quạt xối xả về phía trước. Đất, cát, cành cây bốc lên hồi nãy bây giờ rớt xuống ào ào, tiếng đạn nổ gắt tứ phía. Phổ gắng gượng kéo thùng đạn trung liên lại phía Tám. Tám vừa thấy Phổ vội quát :
- Đ.M, nằm xuống… chết mẹ bây giờ !
Phổ líu ríu bò tới sát gốc cây. Giọng Tám hồng hộc :
- Đ.M, mày bắn phía trái cho tao…
Phổ vụng về nâng khẩu súng trường, kê lên một rễ cây và bóp cò, súng nổ mạnh, người Phổ dội lại. tám lắp xong băng đạn, quay mũi súng nhắm một bụi rậm bắn cả loạt đạn.
Tiếng hò hét vang lên cùng khắp, Phổ bắn hết kẹp đạn anh chùn người xuống thấp, dùng cả sức nặng của thân thể ấn một gắp đạn vào ổ súng. Tiếng loạt soạt trên đầu, những loạt đạn của địch bắn trả lại, một viên đạn trúng vào thân cây trên đầu Phổ, thân cây tướp ra, những miếng vỏ cây bắn vung vãi.
Tám ôm khẩu trung liên vừa bắn vừa chạy tạt sang một ụ đất bên cạnh, miệng thép lớn :
- Đ.M, chạy sang đây… chết mẹ bây giờ !
Phổ luống cuống quơ lấy thùng đạn nhoài người theo Tám. Tám chiếm được ụ đất, nó đặt cây trung liên xuống và bắn tưới vào phía trước. Tám hối :
- Bắn đi…
Phổ chồi người lên, hướng mũi súng về phía trước bóp cò. Phổ vẫn nghe tiếng xung phong, tiếng súng nổ ầm ầm và súng nhỏ sôi sục. Lúc này, Phổ đã bớt hốt hoảng, anh nhìn rõ phía trước, nơi bụi cây rậm, những tia lửa lóe lên giữa đám lá . Tám quay mũi trung liên về phía đó bắn xối xả, Phổ thấy những tia lửa trong bụi cây tắt ngấm.
Tám quay qua phía trái la lớn :
- Tụi bay bắn tưới cho tao lên.
Phổ quay qua thấy Huân đang tỳ súng vào thân cây nhả đạn, Phổ kẹp chặt khẩu súng bắn tưới về phía trước. Tám lắp xong băng đạn mới, nó nhổm người khỏi ụ đất vừa bắn vừa lao ngưòi hướng tới một gốc cây lớn. Phổ thấy Tám lướt tới vài bước, nó loạng choạng ngã xuống. Phổ cuống cuồng, phát giác ở một bụi cây phía trước thấp thoáng bóng người, anh lúng túng quơ tay lên và đụng nhằm trái lựu đạn dắt trên dây ba lô nơi ngực. Phổ giựt mạnh trái lựu đạn, ghé răng cắn chốt an toàn và tung đại về phía lùm cây. Tiếng nổ dữ dội, cành cây tung lên. Có tiếng la lớn :
- Đ.M, thằng Tám bị rồi.
Phổ thấy Huân nhào lên, kéo Tám lại ụ đất, mặt Tám nhăn nhó, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, khiến Phổ quay mặt đi , Huân cởi áo Tám, bả vai trật ra vết đạn bứt hẳn một miếng thịt. Phổ nhìn rõ vết thương đỏ tươi, những sợi gân trắng và máu rỉ ra chung quanh. Phổ chợp rùng mình . Huân lấy cuộn băng cá nhân dắt trên nón sắt, băng vết thương cho Tám. Người Tám run lên lật bật như bị phỏng, Huân hỏi Tám vài câu nhưng nó chỉ lắc đầu.
Băng cho Tám xong, Huân nhỏm dậy, nhào người ra vồ lấy cây trung liên, kéo về ụ đất tiếp tục nhả đạn.
Một lát sau, tiếng súng đã ngớt, Phổ thấy đồng đội từ các bụi cây quanh đó chạy ào lên. Tiếng đạn đại bác rít ngang đầu xà nổ mạnh phía trước. Trái đạn nổ, như hất Phổ tung lên và anh thấy tức nơi ngực.
Người y tá của trung đội đã bò tới săn sóc Tám. Tiếng đạn đại bác nổ thật gần rồi dãn ra xa, tiếng súng nhỏ cũng thưa dần. Trận chiến xảy ra khoảng hai chục phút thì cánh rừng im tiếng súng, trên tròi đã có những chiếc trực thăng bay tới yểm trợ.
Phổ rời ụ đất bước lại phía lùm cây, anh đã tung trái lựu đạn. Tới lùm cây tơi tả, Phổ đứng khựng hẳn lại, anh nhìn thấy một thây người nát bấy, xác chết bật ngửa, ruột, gan bay mất chỉ còn lại đống thịt xám ngoét bầy nhầy, Phổ lợm giọng muốn ói mửa, anh vội quay mặt đi. Nỗi khiếp đảm và đau đớn cuồn cuộn dâng lên làm Phổ bối rối, anh đứng lặng người. Một lát sau Phổ lấy hai tay bịt chặt lấy đầu. Các cố gắng đó không thể ngăn được những ý nghĩ ghê tởm đổ tới, Phổ cảm thấy bàng hoàng, anh có cảm giác như mình không đứng ở nơi này, anh không tin rằng những sự việc đó đã xảy ra, đã hành động và kết quả khiếp đảm đến thế.
Phổ thất thểu bước trên mặt đất, anh tiến tới lùm cây, cúi xuống đưa bàn tay lật mặt tử thi: Đó là một người lạ, y còn trẻ lắm, đôi mắt trợn ngược trắng dã, Phổ nghe rõ trong đầu “ta có thù oán ngươi không, sao ngươi giết ta?”. Phổ lẩm bẩm một mình : “mày là quân thù… tao giết tất cả quân thù”.
Phổ buông mạnh cánh tay và chiếc đầu tử thi ngúng nguẩy rớt xuống bụi cỏ gai có những bông hoa mầu tím.
Phổ thở hổn hển, anh thấy miệng lưỡi đắng chát, cổ khô hẳn và anh cúi xuống lấy bàn tay vuốt lên đôi mắt xác chết “ngươi hãy nhắm mắt lại, tôi không thể làm gì khác được cho anh, tôi thương anh hơn cả gia đình anh, có ai thân thuộc anh ở đây, chỉ có tôi thôi… rồi kiến lửa sẽ đục khoét đôi mắt này, nước mưa sẽ ngấm vào thân thể, sình thối như chuột chết…”. Phổ đứng dậy đấm mạnh vào đầu, anh nói lớn “không, không nghĩ gì nữa hết !”. Anh rảo bước và loạng choạng đi xuống dưới lộ.
Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo chạy giữa rừng cây, mặt đường lầy nhầy, nước mưa đọng từng vũng. Bây giờ nắng đã lên cao, những hàng cây in bóng mát xuống mặt lộ. Toán lính tụ tập ồn ào dưới một gốc cây lớn, họ săn sóc cho những người bị thương. Phổ bước lại, anh thấy Tám ngồi dựa vào gốc cây, hai chân nó duỗi dài trên mặt cỏ bê bết bùn đất. Phổ nhìn kỹ, anh thấy Trung úy Kính trong đám.
Ông ta nằm gối đầu trên một cái sắc, ống quần bên phải bị xé toạc hẳn ra để lộ đùi quấn băng trắng toát. Người y tá ngồi xổm bên cạnh, anh ta đốt điếu thuốc gắn vào môi trung úy Kính, ông ra dấu cám ơn. Phổ bước tới gốc cây ngồi cạnh Tám, anh ghé vào Tám thì thầm :
- Bớt đau chưa mày ?
Tám khẽ gật đầu. Phổ nhìn qua bên kia đường, anh thấy mấy người lính đang khiêng xác đồng đội từ cánh rừng ra đặt xuống ven lộ; Có ba xác chết tất cả. Phổ hoảng hốt hỏi bâng quơ :
- Có người chết sao ?
Người y tá nhanh miệng đáp :
- Ba ngưòi ở Trung đội một.
Phổ thở dài, anh nhìn rõ các tử thi lấm láp bùn đất, các ý nghĩ lao đến làm Phổ chới với, anh cố gắng xua đuổi ý tưởng “nếu ta là Trời Phật, ta sẽ làm cho mọi người sướng hơn nhiều” Phổ không thể hiểu nổi ý nghĩ kỳ lạ này tại sao lại chạy qua khối óc nhức mỏi của Phổ. Trung úy Kính quay đầu lại, Phổ vội hỏi :
- Trung úy bị nhẹ chứ ?
Giọng Kính uể oải nhả theo khói thuốc :
- Một viên vào đùi… Sơ sơ nhưng không đi nổi. Đ.M, không có thằng Bòn nhẩy lên cứu thì đi đứt vì một loạt đạn tiểu liên của tụi nó rồi…
Kính hít một hơi thuốc rồi tiếp :
- Không biết thằng Bòn còn giận tao về vụ hôm trước không, nổi nóng bậy đập nó hơi nặng !
Phổ đáp gọn :
- Ăn nhằm gì Trung úy ơi, thằng Bòn nó ưa nóng hoảng vậy thôi, nó giận ai lâu được !
Người y tá góp chuyện :
- Trời đất, Trung úy mới về chưa biết đó, nhiều khi ở hậu cứ tụi nó gây nhau, nhưng ra trận là dẹp hết.
Phổ nhìn ra đường, anh thấy mấy người lính cắm cúi, sắp xếp ba xác đồng đội. Cử động của họ thật bình tĩnh đến độ lạnh lùng làm Phổ nôn nao. phổ yên lặng ngồi ngó ánh nắng, mặt trời lên cao, những bóng mát thu gọn lại quanh gốc cây. Phổ nhìn thấy Thiếu úy Hoàn, Đại đội phó lăng xăng dưới lộ, ông ta đang ra lệnh cho trung đội chỉ huy dọn dẹp bãi đáp cho trực thăng tới tải thương. Phổ chợt thấy đau xót ở khuỷu tay, anh nhìn xuống và thấy một vết sước thật dài, vết sước trầy da lấm tấm những đóm máu đỏ, những giọt nước vàng bầy nhầy. Phổ thầm nhủ “rồi máu cũng khô đi, chỉ vài ngày vết thương sẽ lành lại”.
Trận địa được thu dọn xong vào lúc xế trưa, trực thăng đáp xuống tải thương, đại đội được lệnh di chuyển về căn cứ.
Từ sáng sớm Phổ chỉ uống một ly cà phê cho tới lúc về trại, Phổ thấy nôn nao nhưng không muốn ăn. Toàn thân bải hoải, rời rã. Phổ nằm nghỉ trong hầm một lúc rồi kéo Huân xuống quán.
Hai người ngồi vào bàn gọi hủ tiếu. Một lát, Chanh bưng hai tô hủ tiếu đặt trên bàn. Phổ nhìn vào tô hủ tiếu bốc khói và thấy ngại ngùng. Huân cầm đũa ăn ngấu nghiến, hình như nó đói lắm, vừa nhai Huân vừa giục Phổ :
- Ăn đi mày… bộ đau hả ?
Phổ đáp gọn :
- Không.
Phổ cầm lấy đũa uể oải vớt từng sợi bánh, miệng lưỡi anh lạt nhạt, cổ họng như thắt lại, Phổ phải cố gắng nuốt từng miếng một. Huân nhìn Phổ ăn lắc đầu :
- Ăn uống gì khều khều vậy ?
Phổ quơ đũa gắp một viên thịt đưa lên miệng, viên thịt lẫn xương và răng Phổ chợt ghê buốt, đúng là nhai nhằm chiếc răng đã cắn chốt lựu đạn rồi, Phổ nghĩ thế. Anh nhìn xuống tô hủ tiếu hết muốn ăn nữa, tô hủ tiếu với những miếng thịt bầy nhầy. Hình ảnh tử thi chết nát bấy vì lựu đạn tràn ngập trong đầu. Phổ muốn ói mửa, anh quơ tay lấy ly cà phê đá uống vội. Từ bàn kế bên mấy người lính của trung đội Một vừa ăn uống vừa kể lại trận đánh. Toán Xích hầu của Trung đội Một vừa tới khúc quẹo của con lộ, họ tình nghi có địch nên đã dừng lại. Khi đó một trái mìn đặt bên lề đường phát nổ, hai người lính ngã xuống và trận đánh khởi đầu. Địch từ các cao điểm hai bên lề đường bắn xuống xối xả. Cả Đại đội tạt ngang vào khu rừng bắn lại. Trung úy Kính từ phía dưới xông lên điều động Trung đội Một và ông đã lãnh một viên đạn vào đùi. Một người vừa gặm cái đùi gà vừa nói :
- Đ.M, tụi nó để lại hai xác, một cái nát bấy vì lựu đạn.
Phổ nhăn mặt, anh cố gắng xua đuổi cái hình ảnh ghê tởm ùa đến. Giọng nói ồn ào tiếp tục :
- Đại úy Tiểu đoàn trưởng nghe báo cáo la dữ, nhưng sau khi biết Trung úy bị thương ổng nín luôn.
Một giọng khác góp chuyện :
- Như thế mình chết ba, bị thương hai, kể như thua tụi nó.
- Đ.M, bị chết ít thế là phước rồi, phục kích mà !
- Chỉ tội mấy thằng chết.
- Hình như vợ thằng Đực mới sanh gì đó ?
- Quê nó ở đâu mày ?
- Dưới Búng… nghe tin này bà Xã nó dám xỉu lắm.
- Đ.M. Chết chóc là chuyện thường, tao thấy nhiều con mẹ chưa lãnh tiền tử đã có chồng khác rồi.
Phổ đưa mắt nhìn ra ngoài, anh thấy chị vợ lính đang làm cá, tay chị cầm con dao lớn chặt xuống, con cá nằm chình ình trên mặt thớt. lưỡi dao phản chiếu ánh nắng lấp lóe làm Phổ nheo mắt, anh ta vội quay đi.
Phổ chỉ chịu đựng sự mệt mỏi cho đến chiều tối, anh lên cơn sốt phải nằm luôn tại hầm. Bệnh sốt rét nín nhịn từ lâu được dịp hành hạ Phổ. Huân phải dùng hai cái chăn dạ đắp cho Phổ, nhưng vẫn thấy Phổ rên hừ hừ, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, Huân lấy luôn chiếc poncho đắp lại cho Phổ. Chiếc poncho bí hơi chỉ làm cho Phổ khó chịu hơn, sự đắp điếm bên ngoài không thể làm dịu được cơn sốt rét. Cái rét lạnh buốt ở trong máu, trong xương, tủy toát ra. Mặc dù trước đó, Phổ đã được Huân tống cho hai viên chloroquine, nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm.
Phổ cắn chặt hai hàm răng lại, để ngăn hơi thở, nhưng dù Phổ nín chịu cách mấy , co quắp chân tay đến thế nào thì hơi thở cũng phát ra hừ hừ. Phổ tự nghĩ đã làm phiền Huân quá nhiều, hình như tấm sạp gỗ cũng run lên theo cơn sốt, Phổ càng ái ngại khi thấy Huân lục đục suốt đêm chăm sóc cho mình.
Gần sáng Phổ mệt đến thiếp đi, Huân vội kêu bè bạn phụ với nó đưa Phổ qua bệnh xá. Khi bè bạn đem Phổ ra sân, Phổ chợt tỉnh. Anh thấy láng máng trong ý nghĩ đuối ngã một khung trời nhạt nhòa, vài vì sao lẻ loi, băng giá.
Nằm bệnh xá Tiểu đoàn qua đêm , sáng hôm sau Phổ được đưa đi bệnh xá Trung đoàn tại Phước Long. Bệnh tình Phổ thuyên giảm, nhưng người Y tá trưởng nói rằng bệnh sốt rét phải chữa lâu mới dứt nọc. Những ngày nằm bệnh xá thật buồn, Phổ chỉ mong sớm được trở về đơn vị gặp bè bạn. Phổ nằm ba ngày thì được Huân lên thăm, Phổ vui mừng nhận được hai lá thư một của Cúc, một của Thúy An, Phổ vội xé ngay bức thư của Cúc để biết được tin nhà. Cúc gửi thư tay từ Phước Thiền lên và vì thế Cúc viết rõ tình cảnh của gia đình, từ việc Huỳnh bị Mặt Trận nghi kỵ, ép buộc phải đưa mẹ vào Hang Nai sống với vợ và các con anh.
Nhắc tới việc khuyên Phổ trốn về, Cúc viết rõ Huỳnh đã trả lời thẳng với mấy người cán bộ là anh không thể bắt buộc Phổ được vì từ lâu Huỳnh đã đoạn tuyệt với Phổ. Cúc cũng cho Phổ hay rằng nếu Phổ trốn về chưa chắc đã giúp gì cho Huỳnh mà còn nguy hiểm vì không thể nào tránh thoát phải nhận súng chiến đấu cho Mặt Trận. Càng đọc, Phổ càng phân vân lo lắng cho gia đình hơn. Cúc dặn Phổ giữ liên lạc thường xuyên bằng thư về địa chỉ của bà Hải ngoài Phước Thiền, Cúc có thể lén lút ra ngoài đó được. Các khó khăn của gia đình càng lúc càng lớn hơn, Phổ tưởng như hoàn cảnh của mình bị xiết lại giống cái nút của sợi dây treo võng cột bên giường. Phổ thấy khó có thể làm được gì, để tháo gỡ trói buộc cho gia đình, chỗ chính bản thân anh, Phổ trấn an khi nghĩ đôi lúc cứ ì ra, cũng là một cách giải quyết và biết đâu các khó khăn không qua khỏi.
Khi đọc thư Thúy An Phổ thấy dễ chịu hơn, những dòng chữ tràn đầy tự tin, tràn đầy hy vọng. An cũng tỏ ra thông cảm với sự vội vàng di chuyển của đời sống nhà binh, những trách móc nhẹ nhàng của An, khiến Phổ hiểu rằng An vẫn còn nhõng nhẽo như ngày nào mới gặp. Một điều làm Phổ suy nghĩ nhiều nhất là An cho biết có hy vọng đi du học ở Hoa Kỳ. Những sung sướng vui tươi của An đôi khi làm Phổ lo lắng, bởi vì chỉ có Phổ hiểu rõ gia đình An, trong khi An rất mù mờ về hoàn cảnh Phổ. Càng yêu An, Phổ càng lúng túng không biết có nên nói rõ cho An biết về các khó khăn của mình không, điều đó có ích lợi gì. Cái kinh nghiệm vốn có của Phổ trong vụ trục trặc với Hằng, mất Hằng đã được bè bạn kết luận là bởi Phổ quá thành thực, quá vội vàng trong sự chia sẻ những rắc rối riêng tư của mình. Khi yêu An, Phổ đâm ra nhát sợ đủ chuyện, những rụt rè, phân vân càng để lâu, càng cao đầy khiến Phổ không còn muốn nhắc nhở tới nữa. Phổ linh cảm thấy giữa Phổ và An còn muôn vàn ngăn cách muốn san phẳng các dị biệt này cũng phải mất một thời gian lâu dài và phải vô cùng kiên nhẫn.
Ở bệnh xá được hơn một tuần lễ thì Phổ được xuất viện trở về đơn vị. Ngày về căn cứ, Phổ vừa xuống khỏi chiếc GMC thì Thượng sĩ Ngữ đã chạy lại đứng nghiêm chào Phổ :
- Chào Chuẩn úy.
Phổ lính quýnh không hiểu ông Ngữ chơi trò gì lạ vậy, anh nói :
- Thôi tía, phá con hoài.
Thượng sĩ Ngữ niềm nở vỗ vai Phổ :
- Tôi báo tin mừng cho… anh được gọi đi học Thủ Đức…
- Thiệt không Thượng sĩ ?
- Ai đùa làm gì, có điều ra trường đừng quay lại phạt trả thù tụi này thì tội lắm…
Phổ reo vui :
- Thôi mà tía…
Cái tin được điều chỉnh trình trạng đi học Thủ Đức sau gần một năm mắc kẹt làm Phổ sung sướng, nhưng sau đó Phổ lại buồn buồn, anh thầm nhủ “thoát khỏi cảnh này đi học dù sao cũng đỡ khổ hơn”, nhưng một cái gì đó trắc ẩn trong lòng, Phổ thấy mất mát đủ thứ nào bè bạn, những thói quen hằng ngày, từ căn hầm vững chắc, tường cây ghép vỏ sù sì chặn ngang lớp đất dày, anh tin rằng nằm trong địch có pháo kích cũng chẳng ăn thua gì, nào cái lỗ châu mai Phổ đã từng đứng mỗi chiều ngắm cánh rừng cao su xanh ngợp bên ngoài, khoảng trống ở quán Hạ sĩ Bé, có thể ngồi đó vừa uống cà phê vừa nhìn con nít chạy nhảy trên các bờ công sự mỗi buổi chiều. Ý nghĩ phải rời bỏ các thói quen, các vặt vãnh ấy làm Phổ chợt xót xa, lạc lõng.
Lo xong thủ tục, Phổ về Sàigòn chờ trình diện nhập học. Sống với Đằng ở Bàn Cờ, sinh hoạt của đám bè bạn cũ làm đảo lộn hết nếp sống lính tráng của Phổ. Anh lao vào cái sinh hoạt xô bồ, ồn ào của bè bạn và thấy được tự do hơn bao giờ.
Những sôi nổi tràn đầy sức sống bề mặt qua đi, anh vẫn thấy một ám ảnh nào đó vây phủ mọi người, Phổ ít thắc mắc về đời sống riêng của mỗi người, nhưng đôi lần Phổ không khỏi bực mình khi thấy những hành động diễu cợt quá trớn của bằng hữu. Phổ chợt thấy mình lạc lõng trong những cuộc chung vui, anh băn khoăn không biết mình già đi hay đời sống quân ngũ đã biến anh có thói quen chấp nhận một vài trật tự nào đó. Các diễu cợt của bằng hữu trưóc đời sống, nhiều khi đùa cợt vô tình đã gây ra kết quả tàn bạo. Quang đã vô tình khởi xướng một cuộc bãi khóa chỉ vì đang lúc hứng nghe một cô gái thách đố và kết quả nhiều bạn bè bị bắt, bị đánh đập, nhiều người khác bị khổ.
Phổ tâm sự với Đằng về những băn khoăn đó. Đằng nói thẳng thừng “việc đếch gì thắc mắc, sống được là sống, thằng đi lính như mày thì còn chó gì mà giữ gìn, đứa trốn lính thì có mặc cảm mất tự do, thằng đi học thì đéo thấy tương lai, học giỏi, học dở cũng vào lính, sống trên những bấp bênh, những bất an, tội chó gì không xả láng để gỡ gạc, hơn nữa, mình cũng là trò đùa của nhiều thằng rồi thì tại sao vồ được cơ hội không vui vẻ đáp lễ lại, đó cũng là một trò đùa nghiêm chỉnh”. Câu nói của Đằng ít nhiều làm Phổ nghĩ ngợi. Từ trước, Phổ nghĩ chỉ những đứa kẹt lính mới không thể tính chuyện lâu dài được, Phổ không ngờ những đứa còn là dân sự cũng mắc cạn hết.
Hình như niềm tin của tất cả bằng hữu đã cháy vèo tàn lụi. Mọi người đổ dồn các ẩn ức, các thua thiệt, bất mãn vào sự phá phách. Có lần Quang nói đùa “phá phách cũng là một lối thoát đầy hấp dẫn, đầy cảm giác chứ bạn ?”.
Thảm kịch chung cho tất cả và mọi người đều đáng tội nghiệp, không ai cứu thoát được ai, sự trông cậy ở Đức Chúa Trời, Đức Phật thì quá mòn mỏi. Từng người tìm kiếm cho mình những cảm giác riêng lẻ, cảm giác ấy thế nào tùy thích, nhưng sống là cảm giác; Mỗi lần hoang mang như thế Phổ lại thấy hình ảnh của mẹ thật an ủi. Hình ảnh của Thúy An thật dịu dàng. Đó là bóng mát cuối cùng mà Phổ có thể tìm được để ngơi nghỉ. Phổ thầm nghĩ “ít ra mình vẫn còn những nơi đó để bám vào mà sống”.
Nghĩ tới An, đột nhiên Phổ rời khỏi giường, anh tự hỏi “sao không tới gặp An bây giờ ?”. Đẩy cửa bước ra ban công, buổi sáng trời thật đẹp, mặt trời ngủ vùi trong sương mù, thốt nhiên Phổ thấy xao xuyến lạ thường. Thời tiết như những ngày đầu thu trên Đà lạt.
Phổ quay vào nhà thay quần áo rồi mới đi gặp An. Suốt đoạn đường, Phổ cố gắng phân tích chính mình để tìm thấy lý do tại sao về Saigon không gặp An ngay, một phần có thể vì các thú vui của bè bạn lôi đi, một phần tại mình đầy rẫy những mặc cảm, những thua thiệt nên ngại gặp An, còn lại đủ thứ lặt vặt khác.
Phổ đã chẳng hề tìm được lý do chính nào, nhưng ngôi nhà yêu mến đã hiện ra trước mặt. Phổ đưa tay nhấn đại chuông điện để lẩn tránh những băn khoăn tung rối của mình. Cửa phòng khách bật mở, Phổ nhìn thấy Thúy Nhi chạy ra, Nhi hớn hở đến nũng nịu :
- Anh… Anh…
Cô bé đưa tay kéo chốt cửa, Phổ bước vào vuốt má Nhi :
- Nhi lớn quá, trông lạ ra…
Nhi tựa vào cánh cửa bĩu môi, nó dọa :
- Chị An đang sùng đó !
Phổ kéo tay cô bé :
- Ba , má có nhà không em ?
Nhi đưa ngón tay lên miệng nheo mắt :
- Đi vắng hết, có mình em à.
Phổ béo mũi cô bé, nhíu mày :
- Cả chị An nữa ?
Nhi mím môi gật đầu rồi vùng thoát khỏi tay Phổ chạy vào nhà. Phổ nhìn theo cô bé và biết chắc rằng bị Nhi gạt, anh thầm nghĩ “mới mười một tuổi mà đã ranh thế, con nít lúc này khá thật”. Phổ bước lên thềm, Nhi ríu rít kéo An từ trong chạy ra, miệng la lớn :
- Đó, lạ không ?
An khẽ đập Nhi :
- Anh… anh về hồi nào, con lỏi nó hù em… ở ngoài có ông lính dữ dằn.
Phổ đắm đuối nhìn An, cái dáng mãnh mai, trong sáng làm Phổ chới với. An bước tới phụng phịu :
- Làm gì mà thộn ra thế, tưởng đi luôn không thèm lại nữa.
Phổ bước vào nhà lại gần ghế :
- Hỗm kẹt, viết cả chục lá thư xin lỗi, mà vẫn còn giận… xấu lắm !
- Ai thèm giận, có điều hồi này ông lạ lắm.
Phổ lảng chuyện :
- Đen hả ?
- Đen cái gì ? Lính ai không đen, ông lầm lì thì có, lúc nào cũng hầm hầm như nổi giận.
Giọng An dịu dàng :
- Anh giấu giếm chuyện gì…
- Kể tội đi, còn tội nào kể luôn một hơi, sẵn sàng ngồi nghe cô mắng mỏ.
Nhi chen vô :
- Chị An đang sùng đó, người ta không đi được còn gây.
Phổ cau mặt :
- Đi đâu ?
An sẵng giọng :
- Đi Mỹ… con lỏi này… vô trong đi, bép xép hoài.
Nhi tránh khỏi cái đập của An, nó ngoan ngoãn vừa đi vào vừa nheo mắt nháy Phổ, Phổ vội hỏi :
- Sao kẹt ngang thế ?
Giọng An trầm xuống buồn nản :
- Giấy tờ lộn xộn… chẳng sao, ở nhà gây với anh cũng thích vậy.
Hai ngưòi ngồi xuống ghế, Phổ âu yếm :
- Muốn anh khổ hả ?
- Không hành hạ để ông lộng sao ?
Phổ khẽ kéo tay An :
- Coi xem có thể xuất ngoại được không ?
An ngoan ngoãn đặt tay mình trong tay Phổ :
- Cái đường này nó mờ lắm… Má nói không đi xa được.
Phổ nắm chặt tay An như nắm trọn hạnh phúc của mình, những đường chỉ tay mỏng mảnh, bàn tay bé bỏng xinh đẹp. Hạnh phúc lướt thướt trong trí óc tiếp theo những lo lắng dấy lên, khiến Phổ băn khoăn “nếu đã yêu thích tính hồn nhiên, nhõng nhẽo của An, thì chính những điều đó làm mình khổ tâm đến mệt mỏi”. Phổ thấy đời sống An thênh thang, quang đãng còn mình thì cằn cỗi, u ám. Cái khó làm thế nào để hòa hợp được hai tâm tình đó lại? Giọng An nhấm nhẳng :
- Nói đi chứ… xem gì lâu thế…
- Má nói đúng, đường này mờ…
- Sì ì… Anh chờ đó, em đi cho coi.
Câu chuyện xoay quanh việc học Thủ Đức, thăm hỏi gia đình. Một lát Phổ nhìn qua khung cửa, buổi sáng dịu dàng đến thèm thuồng. Anh quay qua An :
- Đi phố được không ?
- Em lỡ hẹn với con Mai.
- Để giấy lại không được à.
An nguýt dài trề môi :
- Mà đi đâu bây giờ ?
- Tùy em…
- Hứ… anh khôn lắm… chờ em một chút…
An đứng dậy vào trong, Phổ bước gần đến cửa sổ dưới sân những khóm Hoàng Điệp xanh mướt, vài nhánh hoa rực rỡ vươn dài lay động. Phổ buột miệng huýt sáo bản “Summer kisses winter tears”. Một lúc An trở lại, áo dài lụa hồng, Phổ ngây ngất liên tưởng một con chim nhỏ, thật dễ thương đang nhảy nhót trên dậu cây xanh lá.
Phổ đưa An khỏi cổng, An ngẩng mặt nhìn trời :
- Mát quá, đi bộ nghe…?
Hai người sánh vai dọc theo con đường vắng, những hàng cây cao vút, thưa lá, trời cũng êm đềm, vài vạt mây trắng mỏng xà xuống chờn vờn, nắng nhẹ ngập ngừng trên mái ngói đỏ của một biệt thự. An bước sát Phổ, Phổ nhìn xuống vai An thấp dưới tầm mắt, anh thấy ngoan và hiền. Lớp lụa nội hóa trên vai áo nổi bật những mẫu hoa dệt vòng chữ thọ, dệt hình chim phượng hoàng sõa đuôi dài xuống quá cầu vai. Tất cả mọi sự bây giờ êm đềm trong hạnh phúc đáng kính và mỏng manh.
Hình như mọi vật chung quanh đều hòa hợp tuyệt vời. Gió nhẹ nhàng bay động vạt áo An như vẫy gọi, nắng mỏng đến an ủi, con đường thật hiền hòa chạy dài dưới những khung cửa trìu mến của các ngôi biệt thự. Phổ yên lặng tận hưởng những giây phút thần thánh, anh ngó xuống từng bước chân An ngắn đến rụt rè trên cỏ, mũi hài nhung đen cong vút kết những bông cườm lóng lánh.
Phổ thầm cám ơn cuộc đời đã cho anh một đoạn đường thần tiên, khoảnh khắc ngọt ngào như giòng nước mát mẻ chảy qua cuống họng đắng chát trong một buổi trưa nào nắng cháy.
Mới ở Phước Long về, Phổ tính gặp An sẽ nói đủ chuyện, nhưng đến lúc này thì những câu sắp xếp trước đều vỡ vụn trong óc, lời nói trở thành thừa thãi, chỉ còn im lặng, có gì tuyệt vời hơn sự im lặng này, “có khi nào trời sung sướng đến nghẹn ngào không nhỉ ?”.
No comments:
Post a Comment