Sunday, October 25, 2009

Chương 2 / Chiến trường Tồi Tệ - Ngô Đình Vận

2

Xe về tới bến, buổi chiều trời mưa nhỏ. Người lơ nhảy xuống mở tung cửa xe cho hành khách xuống. Phổ xách ba lô dời khỏi chiếc xe, khi đã đứng xuống đất, anh mới kịp nghĩ rằng mình đã bỏ hẳn Saigon từ nửa năm nay, lúc xin được nghỉ phép, lúc sửa soạn về, lúc ngồi trên xe đò Phổ nghĩ rằng Saigon gần gũi với anh, giống như vừa từ bỏ nó.
Tất cả những ý nghĩ đổ dồn vào chuyện về thành phố gặp bạn bè, gặp người tình. Phổ không hề tính toán lúc về sẽ ở đâu, cho đến bây giờ khi đã đứng dưới đất, mới thấy băn khoăn về chỗ ở trong mấy ngày phép. Phổ lục soát trí nhớ, tìm những nơi thân thuộc , nào Đằng, nào Quang, bạn bè đều đã đổi chỗ ở. Ý nghĩ lạc lõng, bơ vơ giữa cái Saigon gần gũi làm Phổ xao xuyến.
Một chiếc xích lô rà tới, Phổ giật mình quay lại, anh nhếch miệng cười với người phu xe đội chiếc nón màu vàng ố. Anh cúi người mở tấm vải bạt cánh gà, ngồi vào lòng xe êm ái.
Người phu đẩy xe ra lộ :
- Ông về đâu ?
Chính câu hỏi đang băn khoăn, Phổ ngập ngừng một chút :
- Cho tôi tới một phòng ngủ.
Người phu đã nhảy lên yên, chân đạp mạnh, xe nhún nhảy lao nhanh trên mặt đường ướt át. Xe chạy ngược chiều gió, Phổ mở tung cánh gà nhìn đường phố, hai bên đưòng từng đám người đứng trú mưa dưới mái hiên của các cửa tiệm.
Đường phố thật quen thuộc, không có gì thay đổi cả, nhưng điều đó không thể nào lấn át được nỗi trống trải, xa vắng vừa thức tỉnh trong lòng. Phổ có cảm giác như mất mát một cái gì lớn lao, anh thoáng nghĩ tới một thân cây bị đạn, bật tung gốc rễ nằm sóng soài trên một sườn dốc tại mặt trận Bà Rá từ hai tháng trước. Cả bọn nghêu ngao quờ quạng trên mặt đất.
Xe chạy lòng vòng một lúc, vượt qua đường Trần Hưng Đạo, đi vào một con đường nhỏ. Một tiếng két vang lên, xe dừng hẳn lại, Phổ nhìn thấy một phòng ngủ bình dân quét vôi mầu đỏ. Phòng ngủ chỉ có một cái cửa hẹp và cao mở ra đường. Phổ cúi xuống lấy tiền trả người phu rồi xách ba lô chạy ào vào cửa phòng ngủ. Một vài giọt mưa lạnh lẽo thấm vào cổ, vào cánh tay.
Người bồi phòng thấy Phổ chạy vào, anh ta lẳng lặng với tay lên bảng gỗ gỡ một chiếc chìa khóa rồi dẫn Phổ đi theo hành lang hẹp và tối.
Người bồi phòng im lặng làm tất cả nhiệm vụ dẫn khách với thói quen thành thạo và Phổ chợt thấy mỏi mệt lạ thường khi biết anh đang mặc bộ đồ trận bẩn thỉu.
Người bồi phòng dẫn Phổ đến cuối dẫy, leo lên một cầu thang hẹp. Tới tầng lầu, anh ta dừng lại, tự mở cửa một chiếc phòng nhỏ và ra dấu cho phổ bước vào.
Sự im lặng, các cử chỉ thành thạo, việc tự ý chọn phòng của người bồi càng xác nhận rõ ràng cái thân phận lính tráng của Phổ. Phổ im lặng bước vào cửa, anh quăng ba lô về phía chân giường, rồi quay lại hỏi anh bồi :
- phòng tắm chỗ nào ?
- Ở cuối dãy đó.
Người bồi phòng vừa nói vừa trao cho anh chiếc chìa khóa.
Phổ ngồi xuống giường, nệm thật êm, lún sâu xuống, anh cắm cúi cởi đôi giày trận, quờ quạng tìm đôi guốc mộc, lấy khăn lông và bước ra. Tiếng guốc lách cách, khô khan vang trên mặt đá hoa, Phổ kéo mạnh cánh cửa đóng xập hẳn lại, khi quay ra, anh vẫn thấy người bồi còn đứng đó, nét mặt hắn lạnh lùng làm Phổ cau mặt, người bồi phòng lên tiếng :
- Ông cho xin tiền phòng.
Phổ chợt hiểu, anh nỉm cười hỏi lại :
- Lính hay ở ké lắm sao mà phải lấy trước ?
- Dạ không … ở đây quen lấy tiền trước.
- Bao nhiêu ?
- Hai trăm.
Phổ đưa tiền, người bồi phòng quay lưng bước nhanh. Phổ
bước về phía phòng tắm, hành lang hẹp và dơ bẩn. Những vũng nước mưa từ chiếc máng xối bể vỡ đổ ra lênh láng. Ở một căn phòng khác có vài cô gái đang đùa rỡn với một người lính. Khi Phổ đi ngang một cô trong bọn thét lên :
- A ! Chồng tao về bọn bây ơi !
Tiếng cười rộ lên từng chập. Phổ không nhìn rõ mặt cô gái.
Giọng cô ta léo nhéo sau lưng :
- Tắm xong rồi lên với em nghe cưng.
Phổ đẩy mạnh cửa phòng tắm bước vào, ánh đèn vàng vọt
làm Phổ nhìn rõ sự tồi tệ của cái phòng ngủ này, chiếc vòi tắm hình hoa sen hoen rỉ, cài gương bể vỡ trên “la va bô” có miếng xà phòng màu xanh đang rã ra bởi những tia nước xịt từ cái vòi hư, được quấn lại bằng một miếng dẻ.
Phổ cởi quần áo treo lên chiếc đinh ở cửa, anh vặn vòi nước từ chiếc hoa sen tỏa xuống lạnh lẽo, làm Phổ rùng mình, gai ốc nổi đầy trên cánh tay đen đủi.
Giòng nước tỏa xuống đầu, chảy dài theo thân thể đỏ ngòm mầu đất. Phổ cảm thấy trút được tất cả những bực bội, nặng nề. Mái tóc không còn rít nữa, mùi mồ hôi nồng ngái đã mất hẳn đi.
Tắm xong Phổ lên phòng nằm dài, chiếc nệm thật êm, anh có cảm giác thoải mái đến độ sung sướng như được hưởng một đặc ân sau nửa năm cực khổ. Những ý nghĩ chạy trong đầu, lẫn lộn sự vui sướng, điều khổ cực, tất cả những chuyện ấy đã xảy đến dồn dập và đã trở thành kỷ niệm, Phổ thầm ao ước tất cả mọi sự đều ngừng hẳn lại bây giờ anh giữ được ý nghĩ này thì thật hạnh phúc. Hạnh phúc giản dị và đến bất ngờ, khuôn mặt An dịu dàng, dỗ dành khôn tả và Phổ ngủ thiếp đi.
Cánh cửa phòng kêu ken két làm Phổ tỉnh giấc, anh nhoài người hỏi lớn :
- Ai… ai đó ?
Có tiếng con gái õng ẹo :
- Làm biếng không đóng cửa trộm vô à…
Phổ biết rõ cô gái hồi nãy ghẹo anh, Phổ hỏi :
- Mấy giờ rồi ?
- Tối rồi !
Cánh cửa mở lớn, bóng đen của cô gái lọt hẳn vào khung cửa
mờ đục :
- Bật đèn nhe anh ?
- Ừ.
Ánh đèn ống làm Phổ lóa mắt, giọng cô gái nhấm nhẳng :
- Anh thấy vợ anh cưng anh chưa ?
- Thôi đi bà nội, phá hoài.
- Làm bộ… sao tôi thương mấy cha cù lần như anh quá.
Phổ đã quen với ánh sáng, anh nhìn rõ, con bé còn trẻ, trông
được, nhưng mặt đầy son phấn. Cô gái bước lại cạnh giường ngồi xuống, thật tự nhiên, thật thân thiện :
- Về phép mấy ngày ?
Phổ nỉm cười :
- Trời mưa vắng khứa lắm sao ?
Cô gái giựt cái gối trong tay Phổ vừa quật vào người Phổ
vừa nói :
- Đ.M, lối hoài…
Mùi son phấn, mùi đàn bà đánh thức sự lười biếng của Phổ,
anh nhoài người ra chụp lấy cánh tay cô gái, nhưng cô gái đã né được. Cô gái đứng dậy vẻ mặt cáu giận, Phổ vớt vát :
- Dỡn chút mà…
- Đểu thấy mẹ !
Nhiều tiếng chân vang động ngoài hành lang, cô gái tung cửa
chạy ra. Tiếng cười, tiếng nói nổi lêng từng chập và mất hút ở cuối dãy.
Phổ quẹt lửa hút thuốc, anh đứng dậy vươn vai rồi mặc quần áo đi ăn.
Trời đã tối, mưa tạnh hẳn, Phổ tìm tới một quán chệt ăn uống.
Tới khuya về phòng ngủ, men la ve làm Phổ chếnh choáng, người nóng hẳn lên. Anh bỏ phòng ra ngồi trên bờ tường thấp, dọc theo hành lang. Từ vị trí này, có thể quan sát được cả một khu vực, trong đêm tối, một con mèo nhỏ lang thang trên những mái tôn say ngủ. Ở phía xa những khung cửa sổ của một cao ốc sáng bật, bỗng nhiên Phổ thèm một căn phòng ấm cúng.
Ngồi hút thuốc ở hành lang thật lâu, anh đã thấy lạnh, có tiếng ca vọng cổ lẻ loi đưa lên từ cuối dẫy. Phổ nhỏm người dậy, đi dọc theo về phía tiếng ca. Trong một khoảng hiên tối, một cô gái ngồi trên bờ tường, cô gái vẫn thản nhiên ca tiếp. Phổ tiến lại gần và lên tiếng :
- Buồn quá hé ?
Cô gái không quay lại nhưng đáp :
- Ừa.
Phổ xáp tới :
- Hát nữa đi cưng.
Cô gái cười phá lên.
Phổ chụp lấy bàn tay cô gái :
- Khuya rồi, để cho người khác ngủ… Về phòng anh nghe
cưng ?
Cô gái gắt gỏng :
- Buông ra… nó chết bây giờ.
Phổ cúi xuống phía bàn tay cô gái :
- Gì thế ?
- Chim, con chim.
Phổ vui vẻ :
- Ở đâu thế ?
- Nó bị mưa, bắt được lúc chiều.
- Giữ mãi trong tay nó chết mất.
- Thương nó mà !
- Đưa anh coi.
Cô gái đưa bàn tay và Phổ nhìn rõ một con chim nhỏ hấp
hối :
- Phải thả ra nó mới sống được.
Cô gái im lặng. Con chim nhỏ làm hai người gần gũi nhau.
Phổ nhìn rõ cô gái có đôi mắt to, đen, không có vẻ đàng điếm như con nhỏ trước, thốt nhiên Phổ thấy yêu mến. Anh dịu dàng :
- Về phòng anh nghe cưng ?
Cô gái nhìn Phổ chăm chú một lát, rồi tụt khỏi bờ tường. Hai ngưòi dọc theo hành lang, cô gái thấp hơn. Phổ đưa cánh tay ôm chặt lấy bờ vai nhỏ bé, cô gái tiếp tục kể chuyện.
Về tới phòng, cô gái ngồi ngay xuống giường, mải mê với con chim nhỏ. Trong ánh sáng của ngọn đèn ống, Phổ chăm chú nhận xét, anh không thể tìm thấy một nét nào đàng điếm của cô gái ngoài lớp phấn và son môi lạnh nhạt. Tất cả những điều này mất hẳn, con chim nhỏ đã đưa cô gái chạy thoát khỏi hoàn cảnh, trở về với bản chất ngây thơ, cái dịu dàng nơi cô bé mà Phổ đã nhiều lần bắt gặp ở Thúy An. Phổ chợt thấy xúc động và tội nghiệp.
Cô gái xòe bàn tay, con chim nhỏ cựa quậy, run rẩy. Phổ nhìn rõ bộ lông chim bết lại từng bệt để lộ da thịt tím hồng. Anh bảo cô gái:
- Em để nó xuống nệm đi.
- Nó bay mất.
- Bay sao nổi, em bóp nó gần chết còn gì?
Cô gái ngẩng mặt lên, mắt mở lớn ngơ ngác:
- Bóp nó hồi nào?
Phổ cười, bước lại ngồi dưới chân giường, cô gái đặt con
chim lên nệm. Con chim thoát khỏi bàn tay và tỉnh táo hơn. Phổ lấy ngón tay gãi vào mỏ chim:
- Mép còn vàng.
Cô gái cãi lại:
- Nó còn nhỏ xíu à.
Con chim đã có những cử động mạnh hơn, lông xù dần, nó
bắt đầu nhảy nhẹ trên nệm. Cô gái vội nói:
- Anh ra đóng cửa lại, nó bay, tôi bắt đền anh đó!
- Đền thì đền.
Phổ vừa nói vừa vít đầu cô gái xuống hôn tới tấp. Cô gái
thoáng khó chịu, sẵng giọng:
- Tui nói anh ra đóng cửa mà.
Phổ đứng dậy bước tới đóng xập cửa phòng lại rồi nhào tới
kéo cô gái ngã xuống giường. Cô gái vừa vuốt ve con chim vừa nói chuyện về tuổi trẻ của nàng. Nhưng lúc đó Phổ không còn nghe không hề để ý tới câu chuyện nữa. Tất cả cái nôn nóng, thèm khát đàn bà, nín nhịn từ lâu chồm cả dậy. Tay Phổ đã luồng vào trong tấm áo phong phanh tìm cảm giác trên da thịt cô gái. Cô gái nằm yên không phản đối, không a tòng vào các hành động của Phổ, điều này làm anh khó chịu. Bàn tay phải của cô gái vẫn vuốt nhẹ lên mớ long xù của con chim nhỏ, hình như cô gái vẫn bận tâm về con chim nhiều lắm. Con chim đã khỏe lại, nó xòe cánh muốn bay nhưng vẫn chưa thể cất cánh được khỏi mặt nệm. Cô gái reo lên sung sướng:
- Nó sắp bay được rồi đó.
Phổ càng háo hức về mùi da thịt đàn bà, anh tức giận con
chim nhỏ và đưa tay gạt con chim xuống đất, kéo cô gái ngã nghiêng về phía mình. Cô gái chợt nhíu mày, sự tức bực chỉ thoáng qua, cô hất tay Phổ ra, thản nhiên ngồi dậy lột hết quần áo rồi ngồi nằm xuống. Sự thản nhiên của cô gái làm Phổ càng nóng giận, nhưng sự cáu kỉnh ấy thật mỏng manh giống như một chiếc lá khô cháy vèo trước ngọn lửa hậm hậc dữ dội.
Đám cháy nào mà lại không tắt. Phổ nằm dài trên giường hút thuốc, anh nhìn vệt khói mệt mỏi, chờn vờn. Trên trần có con thạch sùng đang săn đuổi một con dán. Cô gái vừa mặc đồ lại vừa lấm lét ngó Phổ rồi cúi xuống tìm kiếm con chim.
Lúc đó con chim đã nhảy lại, co ro ở góc phòng. Cô gái bước tới chụp nó rồi trở lại xuống gường, giọng nói thân thiện :
- Con chim nó giận anh nè.
Phổ đang lờ mờ trong những ý nghĩ hỗn độn, tất cả mọi thứ đối với Phổ đều lạnh nhạt, mù mờ, anh khẽ mỉm cười.
Cô gái hỏi :
- Tui về nhe ?
Phổ vẫn nằm yên đáp lại :
- Ngủ đêm ở đây.
Cô gái thẩy con chim lên, con chim bay một chút rồi đáp xuống nền đá hoa. Cô gái kéo Phổ lại thầm thì :
- Anh giận tui hả ?
- Không.
- Sao lầm lỳ dữ vậy.
Phổ mỉm cười…
- Mệt.
Cô gái cười rộ :
- Anh phá tui dữ quá rồi nằm chết hả, bây giờ đến lượt tui.
Cô gái vừa nói vừa vít lấy Phổ kéo lại hôn tới tấp, nhưng Phổ vẫn lạnh nhạt, cô gái tát Phổ rồi nói :
- Mệt dữ hả… em tha cho đó… được về mấy ngày ?
- Sáu.
Cô gái kéo tấm vải trải giường đắp ngay người Phổ.
- Đóng ở đâu ?
- Phước Long !
- Miệt đó đánh dữ lắm hé… em ở Kiến Hòa.
Phổ nhìn xuống, đầu cô gái đang gối trên cánh tay anh, tóc lõa xõa :
- Miệt nào ?
- Bình Đại… bộ anh có xuống dưới rồi sao ?
- Chưa.
- Ở dưới sướng lắm, vườn cây lu bù, lúc nhỏ em thích nuôi chim lắm.
Phổ cười lớn :
- Bây giờ thì sao ?
- Hả ?
Phổ chữa lại câu hỏi :
- Bây giờ miệt đó ra sao ?
- Đánh nhau lu bù, không đánh nhau em lên đây làm gì ?
- Em tắt dùm anh cái đèn đi.
Cô gái ngoan ngoãn đứng dậy tắt đèn, bóng tối ùa tới làm phổ dễ chịu, anh kéo cô gái lại hôn trên mái tóc, anh có cảm giác như được thương yêu Thúy An.
Một đêm sôi nổi qua đi, người con gái đã đi từ sáng sớm, khi Phổ mở cửa phòng cho con chim bay khỏi. Bây giờ thì Phổ nằm đây một mình với những cảm giác rã rời, mệt mỏi. Ánh nắng từ ngoài dọi qua lỗ hổng của miếng gạch hoa làm thành những vết dài xéo ngang căn phòng , nhìn rõ như những hạt bụi cuồn cuộn nhảy múa.
Hơn chín giờ, Phổ mới rời khỏi phòng ngủ, việc đầu tiên là phải kiếm gặp Đằng, lấy quần áo, lấy xe, nối lại những liên lạc đã mất.
Theo địa chỉ Đằng vẽ trong thư. Phổ đến Bàn cờ, đi vào một con hẻm, vừa tới đầu ngõ. Phổ đã nhận ra chiếc xe của mình dựng trước một căn nhà. Đằng ở trên gác, Phổ đứng dưới đường gọi lớn. Đằng từ trong nhà chạy ra cửa vừa nhìn thấy, reo lớn :
- Được về hả, lên trên này !
Phổ vốn biết tính Đằng vui buồn lộ liễu và Phổ thích nó cũng chỉ vì điều đó. Anh vừa leo hết cầu thang đã bị Đằng túm lấy đẩy vào nhà, Đằng hỏi :
- Khỏe không mày ?
Đằng cười lớn và liên tiếp hỏi Phổ cả chục câu, Đằng cũng không để Phổ trả lời hết chửi luôn :
- Mẹ ông, đi lớ quớ thế nào mà bị nó vồ ?
- Đang chạy xe phon phon ở đường Trần Hưng Đạo thì bị xét giấy.
- Sao mày không thông cảm tụi nó như lần trước ?
Phổ rút thuốc nhăn mặt :
- Tôi có ngu đếch đâu, cảnh sát mười đứa thì chỉ có vài đứa chịu thông cảm thôi chứ ông !
Đằng móc hộp quẹt châm thuốc cho Phổ, hỏi tiếp :
- Hay là ông hà tiện chứ gì ?
Phổ chửu thề rồi nói :
- Tao đã nói gặp thằng khó mà, tao vừa nói câu thông cảm vừa sờ vào túi quần sau là nó quắc mắt dọa liền, “tính hối lộ hả, đi tù ạ”, nó còn được thể dạy dỗ “trốn lính làm gì nó hèn người đi, thanh niên thì phải đi lính mới lớn người ra được chứ !”.
Đằng cười hồng hộc :
- Rồi nó tống mày đi đâu ?
- Lên xe đi về bót, chuyển qua Quân Vụ Thị Trấn, xuống Trung Tâm Ba. Khi tao qua Quang Trung rồi mới viết thư về cho mày được.
- Mất tích đột nhiên làm ông chạy hộc máu mồn ra, khi biết mày bị vồ thì hết cứu nổi.
Phổ nhả khói :
- Cứu chó gì, có thông cảm là thông cảm lén lút ở ngoài đường, chứ đã về bót có biên bản rồi thì hết thuốc.
- Hôm được thư mày, tao đi lãnh xe còn lằng nhằng mãi.
Phổ cáu giận :
- Lằng nhằng đếch gì, ông đi lính rồi thì thôi chứ… Hồi này mày có gặp An không ?
- Tiên sư bố ông, nhớ em kỹ thế, tao gặp nó vài lần, em ra chiều thương xót mày lắm. Mẹ kiếp! Ông nói cho mà biết, không “chọi” em gấp là mất đấy, hồi này nhiều thằng “bu” em thấy mẹ ! Câu nói đùa của Đằng làm Phổ đau, nhưng thật ra anh không biết tính toán với An thế nào, nhất là trong hoàn cảnh kẹt này. Nói chuyện với Đằng một lúc lâu, anh đã biết rõ các thay đổi của đám bạn bè, khi nhắc tới chuyện gia đình, Đằng chợt hỏi :
- Mày được tin nhà thường không ?
Phổ cau mặt lo lắng :
- Nhận được vài cái thư từ lâu !
Đằng trấn an :
- Tao nghe chị Bảy nói ở dưới cũng yên lắm mà.
Phổ chụp lấy câu nói :
- Mày gặp chị Bảy lâu chưa ?
- Tháng trước.
Phổ thở dài, một ý nghĩ thoáng qua trong óc, một tháng ở cái vùng mất an ninh đó, một ngày thôi, cũng bao nhiêu chuyện xảy ra, không dám nghĩ tiếp, Phổ vội hỏi Đằng :
- Hôm nay mày nghỉ sao ?
- Lâu lâu nghỉ việc vài ngày cho khoẻ.
Đằng đẩy Phổ vào phòng trong rồi nói :
- Ông làm ơn thay dùm bộ đồ rồi tôi dẫn ông đi.
Phổ lục chiếc thùng gỗ kiếm đồ thay, hỏi Đằng :
- Mày dọn hết về đây rồi hả ?
Đằng đứng ở cửa đáp lại :
- Đồ của mày nhiều quá, hôm dọn về đây muốn hộc cơm ra, tao phải nhờ thằng Quang tiếp sức.
Phổ thay đồ xong, anh đứng tần ngần một chút rồi hỏi Đằng :
- Bây giờ đi đâu mới được chứ ?
- Thắc mắc đếch gì, du hí thì ở đâu chả được !
Tao về có sáu ngày mất mẹ nó một ngày rồi cả trăm chuyện, du hí thế chó nào được !
Đằng ái ngại nhìn Phổ :
- Bây giờ ông tính sao đây ?
Phổ đưa tay lêm miệng cắn :
- Tao xuống dưới chị Bảy hỏi tin gia đình cái đã, chìa khóa xe đâu ?
Đằng móc túi lấy khóa quăng ra :
- Mày lấy xe tao đi cho lẹ, có cả chìa khóa nhà ở đó, trưa về đây tao đợi !
Phổ lấy xe của Đằng chạy thẳng lại nhà chị Bảy, gặp chị, Phổ biết rõ tình hình quê nhà. Tình thế ngày một gắt gao hơn, ngày Quốc Gia, đêm Việt Cộng. Có lần Phổ về thăm má, nửa đêm bị du kích lùa đi đào đường. Anh vẫn nhớ rõ cái cảm giác lo sợ khi băng qua vườn trầu chạy thắt họng vì lính đồn bắn đuổi. Suốt đêm thức, sáng dậy Phổ lại được gọi ra phụ với anh em lính đồn phá mô, đắp lộ. Cái công tác cù cưa nhập nhằng ấy vốn là chuyện thường ngày đối với gia đình. Phổ hỏi chị Bảy :
- Chị về dưới lâu mau rồi ?
- Mới hà, tuần trước !
Một tuần lễ thôi, thật gần, nhưng Phổ biết chắc rằng sự bất an rình rập gia đình từng phút. Cách đây hai năm về thăm nhà, gặp anh Sáu người lối xóm, anh Sáu vỗ vai Phổ nói “hồi này êm rơ, mày về ở nhà ít bữa cho vui”. Đêm đó, cả gia đình Phổ phải chui xuống hầm tránh đại bác. Sáng ra nghe tin vợ chồng anh Sáu và hai đứa con nhỏ trúng đạn chết hết.
Đứa con gái lớn học ở Long Thành tất tưởi tìm về, Phổ đã chứng kiến cảnh Cúc ngất xỉu bên xác người thân, Cúc được anh Huỳnh đem về nhà nuôi như con gái.
Phổ hỏi chị Bảy :
- Con Cúc mới lên đây hả chị ?
Chị Bảy gật đầu :
Tháng trước nó đem thằng nhỏ con anh Huỳnh lên chữa bệnh cúm ở nhà thương Nhi Đồng.
Chị Bảy thu chân lên bộ ván :
- Chị nói thiệt, hồi này dưới đó lộn xộn, không êm gì hết, chú đừng có về, thím Năm, Anh Huỳnh dặn chị, hễ thấy chú về thì nói rõ cho chú hay. Chú về trỏng còn kẹt thêm cho anh Huỳnh nữa, bây giờ là lính rồi khác lúc trước là học trò.
Phổ cắn chặt lấy môi, một lát anh ngẩng đầu nhìn chị Bảy :
- Em tính về dưới, nhưng nghe chị nói thấy ngại quá, có lẽ em về Long Thành rồi nhắn chị Huỳnh ra gặp vậy.
- Ừa, chú tính vậy xuôi đó.
Phổ chợt buồn bã, đã từ vài năm nay, tất cả sự liên lạc giữa gia đình và Phổ đều trông cậy vào chị Huỳnh, Cúc. Phổ biết rõ cái thế kẹt của anh Huỳnh là phải ở trong vùng bất an, cố bám lấy ruộng vườn sinh sống. Từ ngày lên đại học, Phổ cố gắng độc lập về tài chánh, nhưng điều ân hận nhất là anh chưa làm được gì để giúp cho gia đình thoát khỏi hoàn cảnh bất an đó.
Có lần Phổ nói anh Huỳnh bỏ tất cả đem gia đình ra Long Thành ở, anh Huỳnh đã nghe lời, nhưng hễ tình hình êm êm là lại tìm về trồng cấy. Phổ thấy mình không thể kéo nổi anh Huỳnh dứt khoát với vườn cây, với miếng đất trồng trầu, trồng hột tiêu được. Phổ gian díu với Saigon thế nào, thì anh Huỳnh cũng lưu luyến đất đai như vậy, có thể cái tình cảm ấy còn sâu đậm, tha thiết hơn đối với tuổi anh Huỳnh.
Sự lo âu của Phổ là mỗi ngày anh Huỳnh một lún sâu vào các hoạt động của bên kia, cũng như mình lún sâu vào đời sống quân ngũ. Phổ vốn an ủi rằng mỗi người có một số phần, một cuộc đời vừa quyến rũ vừa bi đát, anh tự an ủi như thế để khỏa lấp những băn khoăn, nhưng hễ mỗi lần xua đuổi các lo lắng thì chính lúc ấy tâm hồn anh đã nặng chĩu lo âu.
Ngồi nói chuyện với chị Bảy cả giờ, cái tình nghĩa từ chỗ quen thuộc lâu dần biến thành chị em. Phổ thấy chị Bảy đương nhiên là người trong nhà giống như tình nghĩa đối với Cúc vậy. Ba Cúc chỉ là bạn thân anh Huỳnh, tuyệt nhiên không có một liên hệ huyết tộc nào với Phổ nhưng từ ngày Cúc về sống với gia đình Phổ thì Cúc đương nhiên là người nhà, những liên hệ hàng ngày, hàng tháng, hàng năm đã khiến Phổ cư xử thân thiết với Cúc như một cô em gái, mặc dù Cúc vẫn xưng cháu với anh, Phổ đã từng la hét, mắng mỏ Cúc, nhưng cơn giận cũng qua đi, Phổ chỉ còn thấy Cúc đáng thương, tội nghiệp. Hình như Cúc cũng vậy, Cúc không biết giận, quá lắm thì Cúc chỉ khóc. những quyết định tranh chấp nhỏ nhặt trong gia đình, Cúc luôn luôn đứng về phe Phổ và Cúc tin anh hơn mọi nguời trong nhà. Có lần Phổ cự nự với má về chuyện cư xử với họ hàng, Cúc a tòng theo khiến má gắt gỏng “bọn bây có học khôn hơn tao nhiều lắm” Phổ bị má rầy, lỉnh ra ngoài vườn, một lát Cúc bước ra nói :
- Bà la chú ít đó, cháu bị la hoài về mấy chuyện đó mà !
Cúc nói và cười, đó là nụ cười tươi tắn nhất Phổ bắt gặp từ khi gia đình Cúc bị tai nạn.
Chị Bảy giữ lại ăn cơm, nhưng Phổ hẹn chị bữa khác, trưa nay anh lỡ hẹn với Đằng.
Ra khỏi nhà chị Bảy, Phổ càng băn khoăn lo lắng về chuyện gia đình thế nào thì mai cũng phải về Long Thành; Phổ quyết định như vậy và thấy đầu óc được thong thả hơn.
Về tới nhà, Đằng đứng đợi ở cửa, lớn tiếng xỉ vả :
- Sư ông, tôi đợi ông ghê quá !
Phổ dựng xe, leo lên cầu thang, Đằng thấy mặt Phổ đăm chiêu vội hỏi :
- Chuyện dưói ấy thế nào ?
- Chưa biết rõ, nhưng nghe lộn xộn dữ, có thể mai tao phải về Long Thành.
Đằng yên lặng một chút rồi thắc mắc :
- Mày không tính gặp An sao ?
Phổ cười lớn :
- Có chứ… Chiều nay mà.
Các buồn bã riêng tư thường tắt ngấm trong câu chuyện giữa bạn bè. Đằng vui vẻ :
- Ở đâu ?
- Nói sao được, để mày diễu à.
- Thôi mờ…
Giọng Đằng dài ra nhái giọng Thúy An.
Phổ trợn mắt tỏ ý tự tin :
- Thì đến nhà An không được sao ?
- Bạo nhỉ… Được đấy… Phải vững như thế mới lấy vợ
được.
Phổ vừa cởi giầy vừa phân trần :
- Hồi trước còn ngại ông già, chứ bây giờ thì hết rồi, chỉ còn An thôi, lính mà mày !
Đằng cười hô hố :
- Mẹ, hồi trước nghe thằng Quang nói mày bị ông già em phang một quả nặng, ông ấy gặp mày đón An ở cổng trường, bèn đột kích nói thẳng ‘xin cậu tha cho cháu, nó còn nhỏ”.
Phổ cười đùa :
- Ông Quang vẽ ghê quá… nặng thì nặng thật nhưng đâu đến nỗi thế, phần nào thôi chứ…
Giọng Phổ trang trọng :
- Chuyện đó ba năm nay rồi. An lúc đó còn nhỏ, bây giờ thì lớn chứ chơi à !
- Khiếp quá, xin lỗi ông, chiều nay làm ơn quăng cha nó cái bản mặt bí xị ở nhà, gặp gái mà nhăn cóc khá được.
Giọng Phổ thành khẩn :
- Không phải thế đâu, tao lo mấy vụ dưới nhà chứ chuyện tao là xong rồi, tao không có mặc cảm nào với An hết, thư từ đều đều mà…
Đằng đùa cợt :
- Đúng, phải hiên ngang, anh dũng xông lên…
Phổ chặn lại :
- Mẹ ông nữa, bè bạn cứ sơ ý một chút là lên lớp nhau ngay.
Chuyện tình ái thì vui đối với bằng hữu. Phổ nằm nghỉ trên giường nói chuyện với Đằng nhưng từ thâm tâm anh vẫn nghĩ rằng phải gặp lại An đã, gặp An trước khi về Long Thành thì mới yên lòng được. Bình thường tình ái là chuyện vặt, nhưng trong lúc khổ cực, lúc cô đơn người yêu đã là tất cả nguồn an ủi. Cái băn khoăn khôn nguôi trong lòng Phổ, đời sống sẽ ra sao? Tình yêu quyến rũ Phổ vì những điều bất ngờ, vừa ngọt ngào, vừa cay đắng. Tất cả các cảm giác mà tình yêu đem tới cho Phổ dù thế nào cũng duyên dáng dễ thương khác hẳn tiếng nổ của bom đạn. Nhớ lại những lần tan vỡ trước đây hình như có lần Phổ thành thật cám ơn Hằng, tiếng nói thầm thì phát ra trong tâm khảm “cảm ơn em, em cho anh biết thế nào là cô đơn, là cay đắng, chúng ta mất nhau không hận thù, không tại ai hết, mà bởi số kiếp”. Với Thúy An thì khác, đó là một cuộc tình dài, không ồn ào và Phổ thầm ước ao nó sẽ kết thúc trong chuyện cưới hỏi. Thúy An hiền, cô bé cũng gan lì, chưa bao giờ An khóc trước mặt Phổ, kể cả khi anh nổi nóng hành hạ An. Thật ra thì Phổ chưa hề chủ tâm hành hạ nàng, trong cơn bốc đồng nào đó, muốn biết An chịu đựng, muốn biết An yêu và quên mình đến mức độ nào. Sự nhịn nhục của Thúy An càng lúc càng cột chặt lấy tình cảm và Phổ biết rõ mình đắm đuối, anh cười thầm khi nghĩ rằng trong trận giặc tình ái bình thường người thắng trận vinh quang lại là kẻ đầu hàng liên tục “An ơi, An có biết anh yêu An đến thế hay không, chiều nay mình sẽ nói với An những gì, sẽ nói với An được gì nhỉ ?”.

No comments:

Post a Comment