NGÔ ĐÌNH VẬN
C H I Ế N T R Ư Ờ N G
T Ồ I T Ệ
T I Ể U T H U Y Ế T
1
C H I Ế N T R Ư Ờ N G
T Ồ I T Ệ
T I Ể U T H U Y Ế T
1
p hổ nhoài người ra khỏi hầm, lúc đó trời gần sáng , tiếng súng đã im bặt. không khí bên ngoài còn khét lẹt mùi thuốc súng nhưng Phổ thấy không còn ngộp thở nữa.
Phổ nằm lăn trên mặt đất, từ từ duỗi chân tay, những khớp xương mỏi nhừ kêu răng rắc.
Phía ngoài rừng những đám cháy bập bùng, đây đó tiếng chửu thề léo xéo. Phổ nhoài người tựa lưng vào ụ đất, đưa tay móc gói thuốc bẹp dí trong túi áo, lấy một điếu vuốt cho thẳng, gắn vào môi và quẹt lửa.
Ánh lửa lóe lên, có tiếng quát lớn từ hầm bên phải :
- Đ.M, đứa nào hút thuốc, bố đánh bỏ mẹ bây giờ !
Phổ vội vàng gỡ chiếc nón sắt che kín đốm lửa. Mở được chiếc nón sắt anh thấy dễ chịu hẳn, đầu óc đỡ bùng nhùng và tai bớt ù hơn. Anh nghe được giọng nói khàn khàn của chuẩn úy Thành.
- Ê tụi bay, có đứa nào nằm không ?
Một giọng nói ồm ồm thoát ra từ hầm kế cận :
- Hình như thằng Qúy bị ông ơi !
Nhiều tiếng góp chuyện ồn ào, Phổ nghe rõ tiếng Huân vang hẳn lên :
- Nó thôi bắn từ lúc bốn giờ lận.
Chuẩn úy Thành la lớn :
- Đ.M, lên hết… coi những đứa nào bị… y tá đâu…?
Phổ vội vàng dụi điếu thuốc xuống đất, đội lại nón sắt và nhỏm dậy. Anh thấy những bóng đen chui lên từ mặt đất như những con chuột. Tiếng nói ồn ào.
Một lát sau, Phổ tiến lại phía hầm của Qúy, anh thấy đồng đội bu quanh, vài người chui xuống xốc Qúy ra khỏi hầm. Tiếng Huân nói lớn :
- Máu ướt đẫm vai.
- Đ.M, sờ lỗ mũi nó xem nào.
- Ngủ rồi, nó ngủ hẳn rồi.
Trong một giây, Phổ thấy mình chới với như xụm xuống.
Chuẩn úy Thành hỏi tiếp :
- Còn đứa nào bị nữa không Bảo ?
- Thằng Út bị thương ở tay.
Phổ thấy đầu óc trống trải lênh bênh lạ thường. Tất cả mọi chuyện vừa xẩy ra, bồng bềnh trong đêm tối.
Anh đưa mắt nhìn ra phía ngoài, có nhiều ánh đèn pin quét loang loáng trên mặt đất gồ ghề. Ánh đèn lia qua lia lại mỗi khi vấp phải một xác chết ở ngoài hàng rào, ánh đèn khựng lại một chút.
Ngay khi đó, một loạt đại bác nổ bùng trong khu rừng phía Bắc, những đốm lửa vỡ ra, lòe lên liên tiếp.
Phổ quay người nhìn lại, anh thấy trong ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn pin, đầu Qúy ngoẹo về phía trái, vai phải vỡ toác ra, mặt mũi lấm láp.
Có người phát giác : Một trái nổ ngay miệng hầm.
Chuẩn úy Thành hỏi:
- Út đâu, mày bị nặng không ?
Tiếng nói nặng nề trong bóng tối :
- Vào cánh tay…
- Đ.M, còn nói được… đẹp trai như mày chết thế đéo nào được !
Chuẩn úy Thành ra lệnh :
- Chuẩn bị lục soát phía ngoài.
Giọng nói của trung sĩ Bảo át đi :
- Tiểu đoàn chưa cho ra ông ơi, chờ trời sáng đã.
Hết loạt đại bác thì trực thăng võ trang bay tới, những chiếc phi cơ bay lượn, đèn nhấp nháy như đom đóm và tưới từng loạt hoả tiễn, súng máy xuống các cánh rừng. Bây giờ thì trận chiến bom đạn đã kéo cả ra ngoài xa, Phổ thở dài ngồi dựa vào ụ đất, tay ôm khẩu súng trường, nòng súng lạnh lùng, khác hẳn sự nóng bỏng trước đó vài giờ. Phổ tự tiện quẹt lửa hút thuốc, gió thổi lồng lộng trên mặt đất, điếu thuốc lập lòe cháy vèo vèo.
Phổ thấy mệt mỏi cùng cực, những ý tưởng hỗn độn đổ đến, mất đi.
Anh không hiểu tại sao trên cõi đời lại đầy rẫy những hận thù cùng tội ác và những người thành thật trung hậu lại là cái đích cho trăm ngàn mũi tên bắn tới ?
Phổ nhớ rõ buổi tối Qúy còn hát, miệng nó cười thật có duyên với chiếc răng khểnh, khuôn mặt Qúy tiến tới đầy ắp trong đầu Phổ rồi tan biến như khói sương. Tại sao lại là Qúy, tại sao không phải là mình ? Tại sao mình còn sống sót, mình chắc chắn là mình chết rồi mà, chết thật rồi ! Phổ mở to mắt và anh nhìn thấy rõ những cây than hồng sáng rực ngoài rừng, những bóng đồng đội cử động chung quanh và cả ngón tay của anh nữa, nóng bỏng vì điếu thuốc đã tàn.
Phổ ngồi thật lâu, hình như anh đã ngủ gà ngủ gật cho đến khi trời sáng lờ mờ.
Cả trung đội được lệnh tiến ra kiểm soát phiá ngoài hàng rào. Phổ cầm súng trong tay, khẩu súng trường nặng nề quá đổi, đầu súng cứ chĩu xuống
Trời bàng bạc, đầy sương mù, ẩm ướt, những vệt khói xanh từ các cây cháy trong khu rừng vẽ thành những vết oằn oèo.
Phổ đưa mắt nhìn bao quát một vòng, cả chục xác chết lay lất đây đó. Một cánh tay đong đưa trên sợi dây kẽm gai, những lỗ đạn phá vỡ, khoét xuống mặt đất chằng chịt.
Không khí còn khét, nhưng Phổ cũng vừa thấy một mùi tanh tưởi nào đó ùa tới làm anh lợm giọng. Hình như dưới chân, dưới đế giầy có cái gì anh vừa dẫm phải trơn trượt. Phổ đứng lại, ghếch chân trên mô đất, đúng rồi, một thứ trăng trắng bầy nhầy, Óc người ! Ý nghĩ tanh tưởi lao đến làm Phổ không kịp ngăn chặn, anh bước thật vội, lết đế giầy xuống mặt đất, trên nền cỏ còn đọng đầy sương.
Những người khác có vẻ tỉnh táo hơn, họ thận trọng nhặt từng khẩu súng, những gói chất nổ, những dây đạn của địch đem xếp lại một chỗ. Tất cả những khuôn mặt ấy đều nhem nhuốc lầm lì với những vết nhăn đọng đầy mồ hôi.
Phổ cúi xuống bên một xác chết, loay hoay tháo chiếc dây đạn quấn quanh lưng.
Anh kéo mạnh, xác chết lăn nghiêng, một bàn tay cứng ngắc khều khào trong không khí và đất cát lả tả rơi xuống, Phổ thoáng nhìn thấy đôi mắt trợn ngược của xác chết, đôi mắt lòi hẳn ra khỏi khuôn mặt xương xẩu “chắc mẹ y không thể nghĩ tới điều này”. Phổ thấy đau nhói ở ngực.
Gỡ được dây đạn, Phổ đem tới đống vũ khí thì gặp trung sĩ Bảo. Ông Bảo ra lệnh cho Phổ ở lại lo cho Út về bệnh xá.
Phổ im lặng thả dây đạn xuống rồi bước lại phía hầm cũ. Anh thấy một người đang trải rộng chiếc poncho trên mặt đất, hai người khác khiêng xác của Qúy đặt vào. Tiếp đó, họ gói xác Qúy lại, Phổ cố nhìn mặt Qúy lần chót trước khi chiếc poncho phủ xuống.
Xác Qúy gói trong poncho và được cột giây cẩn thận, đặt gọn trên hầm đất. Mầu poncho bong bóng, xam xám làm Phổ thấy ngộp.
Út ngồi dựa bờ hầm, tay trái được băng bó cẩn thận treo lủng lẳng trước ngực. Mắt Út lim dim buồn ngủ.
Phổ bước nhanh đến bên Út. Út mở bừng mắt, môi hắn mấp máy, Phổ lên tiếng :
- Còn đau không mày… ?
Câu hỏi thừa thãi, ngập ngừng loãng vào không khí. Phổ tiếp
- Tao được lệnh đưa mày về… súng, sắc của mày còn ở dưới hầm à ?
Không đợi Út trả lời, Phổ bước tới tháo chiếc võng lỗ chỗ vết đạn treo cạnh hầm xếp lại, anh cúi mình trên mặt đất lôi ra khẩu súng, các vật dụng cá nhân của Út rồi tống cả vào ba lô.
Cột sắc cẩn thận Phổ đem tới để bên cạnh Út. Út nhờ Phổ châm hộ điếu thuốc. Khi hút thuốc, khuôn mặt Út đỡ nhăn nhó hơn. Út nhích người lên rồi nói:
- Đù Má, tao mà nhỏm lên một chút là nằm như thằng Qúy rồi.
Hai người đưa mắt nhìn chiếc poncho bọc xác Qúy bằn bặt, Phổ chợt thấy nó giống một đòn bánh tét. Đưa mắt qua phía hầm của chính anh, Phổ nhìn rõ hai lỗ đạn súng cối xoáy sâu xuống đất và Phổ nhớ rõ lúc mình bị ngộp thở dưới hầm.
Những chuyện xảy ra trong đêm qua, cách đây lối vài tiếng đồng hồ hình như đã tan đi như sương mù. Mặt trời lên khỏi bìa rừng phía đông trải những vệt nắng nhẹ nhàng trên mặt đất.
Tất cả mọi chuyện sẽ qua đi, sẽ phai mờ dần dần, bao giờ thì quên hẳn Qúy. Phổ chợt thấy bất nhẫn đến đau đớn.
Phổ và Út ngồi nói chuyẽn một lúc thì trực thăng bay tới. Có tiếng la lớn từ ngoài bãi trống :
- Tập trung mấy anh em bị thương lại cả đây !
Phổ vội đứng dậy, cầm súng đeo sắc và dìu Út lại phía bãi trống. Út bị thương nhẹ, nhưng máu ra nhiều quá nên mệt.
Ở khoảng đất trống cả hai chục người bị thương ngồi dài dài, những chiếc poncho bọc xác cũng đã được binh sĩ của các trung đội khiêng tới đặt thành hàng, Phổ đếm được mười bốn người chết.
Người chuẩn úy ban bốn tiểu đoàn chỉ chỗ cho Út ngồi rồi quay ra nói với Phổ :
- Anh đem sắc lại cho anh đó rồi trở về trung đội. Ở đây tụi tôi lo cả cho họ.
Út nói mở sắc lấy lại mấy gói thuốc mà hút. Phổ lặng lẽ làm theo, anh thấy khó khăn không biết phải nói với Út điều gì, cả hai đứa cùng ngập ngừng, vụng về khi từ biệt.
Chiếc trực thăng đáp xuống tải thương, rác rưởi cuộn lên mù mịt, Phổ quay người chạy thoát khỏi vùng bụi bậm trở về trung đội. Chuẩn úy Thành chặn Phổ lại hỏi han vài điều rồi chỉ cho biết vị trí mà trung đội đã rút ra nằm giữ an ninh.
Khu vực của trung đội nằm sâu trong cánh rừng phía trước, Phổ xách súng vượt khỏi hàng rào, anh vừa bước né tránh các tử thi nằm lay lất trên đường mòn, những vũng máu đông đặc tím bầm trên cỏ.
Phổ lọt vào cánh rừng rậm rạp. Ở đó, có những đám cháy vẫn âm ỷ, nhiều thân cây trúng đại bác tước ra, cành lá ngả xuống ngổn ngang.
Trung đội nằm dài dọc theo bờ suối, từng toán hai, ba người nhóm lửa nấu nước pha cà phê. Những bếp lửa cháy lên ấm áp, làn khói xanh len lỏi trong đám cây rừng lốm đốm ánh nắng.
Một ngày nữa bắt đầu. Phổ tìm lại bọn Huân và Tám. Hai đứa này đang sắp sẵn ca pha cà phê, nước trong ấm đã sôi, đẩy nắp ấm kêu lên lập bập.
Huân quay lại hỏi :
- Thằng Út về rồi à ?
Phổ gật đầu, anh dựa súng vào gốc cây, cởi nón sắt ngồi xuống. Tám lấy giấy báo lót tay xách ấm nước rót vào ca. Mùi cà phê tỏa ra, thức tỉnh được khứu giác tê mỏi của Phổ.
Huân rót cà phê vào ca :
- Máy bay đáp xuống đều đều thế này bọn mình còn được nằm ở đây lâu cũng đỡ.
Tám góp ý :
- Đụng lớn thì có nhiều phái đoàn tới thị sát lắm !
Phổ cởi giầy, anh hỏi :
- Ở mặt này, trung đội tìm được mấy xác ?
- Muời một, hai ba vũng máu, ông Thành báo cáo mười lăm cho gọn.
- Nghe nói mặt của đại đội hai có cả năm chục xác địch bỏ lại.
Phổ đưa mắt nhìn xuống giòng suối, nước trong vắt chảy lướt đám cỏ xanh dài. Anh thấy thèm thuồng tắm rửa.
Khi Phổ bước xuống bờ suối, anh vừa xắn quần thì một con muỗi ngày bay tới đốt vào bắp đùi. Phổ ngứa ngáy đưa tay đập bét con muỗi, máu đỏ thấm vào lòng bàn tay, anh chợt nghĩ rằng chính lúc đụng độ đêm qua, có lúc đã mong mình có cánh, bé nhỏ lại, bé nhỏ như một con muỗi để thoát khỏi vùng lửa đạn.
Phổ cáu giận thọc bàn tay xuống suối, nước mát lạnh, vốc từng vốc lên rửa mặt, rửa cổ, rồi ngâm cả đầu xuống dòng nước, rửa hết cả nghững vết tích lấm láp đêm qua.
Nuớc lạnh làm Phổ tỉnh táo hẳn lại, anh nhìn đám cỏ dài xanh mướt và chợt nhớ đến Thúy An, chắc giờ này An đã ngồi trong lớp học, nắng phản chiếu qua cửa sổ lọt vào đọng trên mái tóc của An, nhưng nắng không thể gắn liền tâm tình của Phổ và An được.
Phổ đứng im giữa dòng nước thật lâu, dòng nước đã phẳng lặng, trong suốt. Anh ngó thấy hai bàn chân của mình dẫm trên cát vàng lẫn lộn với sỏi trắng, vài con cá nhỏ bơi theo dòng nước bình yên. Tất cả khu vực đều yên tĩnh không có một chiếc máy bay nào đang bay.
Đúng như lời Tám nói, nhiều phái đoàn tới thăm trận địa lắm và cũng bởi thế, Phổ được nằm yên sau hai tiếng đứng gác ở bên kia con suối.
Phổ nằm dưới bóng cây, ở một cành thấp có một con nhện bình tĩnh giăng tơ, con nhện bò từng vòng vá lại tấm lưới đã rách. Từng vòng một, từng vòng một cách uể oải trong ánh nắng nhấp nháy làm mắt Phổ nặng nề trĩu xuống.
Tất cả chi tiết của trận đánh Bà Rá thuộc tỉnh Phước Long được mô tả rõ ràng trong radio. Lúc đó, tiểu đoàn đã di chuyển tới một vị trí khác.
Trung đội được lệnh đào hầm thiết lập công sự phòng thủ, Huân mở chiếc máy radio hết cỡ, Phổ vừa xúc từng tảng đất vừa lắng tai nghe phóng sự chiến trường. Lúc này anh mới biết đích xác về số tổn thất của địch, một trăm hai mươi bốn tên chết tại chỗ. Từ sáng đến giờ chỉ biết số địch chết cả trăm.
Địch quân đã tấn công tứ phía Đông Nam, chúng mở năm đợt tấn công và đều bị đánh bật ra. Mặt Đông Nam là mặt của đại đội hai, Phổ nghĩ vậy.
Đào hầm ở khu đồi này thật vất vả, đất cứng lại có đá, Phổ nhoài lên bờ ngồi nghỉ. Anh vẫn lắng nghe radio, người xướng ngôn viên đọc tiếp các chi tiết trận đánh đêm qua, Phổ có cảm giác như nghe chuyện cổ tích. Nhớ lại tối qua, anh ngồi dưới hầm chật vật, xoay xở, vừa bắn vừa núp, anh nghe rõ tiếng đại liên, tiếng súng cối, bụi đất đổ xuống đầy người, những cảm giác ấy hỗn tạp vô kể sự mệt mỏi, sự sợ hãi, sự phản kháng tất cả đều là những phản ứng tức khắc. Từ trong hầm Phổ nhìn rõ những bóng đen chạy ngoài hàng rào, lúc đó trái sáng vừa được bắn lên, tai anh nghe rõ tiếng thét đau đớn, tiếng nổ cực mạnh gần hầm mặt đất như muốn sập cả xuống. Những sự kiện ấy xảy đến đột nhiên, dữ dằn, mau chóng, nhưng sự chịu đựng đối với một người trong cuộc nó thật dai dẳng, sự sống và cái chết gắn liền lại chập chờn nhấp nháy, bập bùng trong trí óc. Nỗi cô đơn cũng đạt đến tuyệt đỉnh chót vót.
Nơi đó chỉ còn lại một mình, không ai có thể chia sẻ, thay thế cho ai được cả ? Phóng sự chiến trường có nhiều chi tiết, đi vào các chi tiết, nhưng đối với Phổ những điều đó chẳng nói được gì, không có gì là rõ ràng mạch lạc trong bốn giờ đồng hồ mà Phổ đã chịu đựng đêm qua. Tất cả những điều được mô tả nó ở bên ngoài, hoặc ở trên cao nhìn thấy. Điều này khác hẳn với các cảm giác mà anh đã nhận được đêm qua, cho đến bây giờ cố tưởng tượng lại, cũng không thể nào tìm được một phần, nhớ lại đầy đủ, thứ tự của trận đánh đã tham dự . Sự chịu đựng ấy thật dai dẳng, thời gian trôi qua chậm chạp vô kể nhưng mọi sự đã chạy qua đời sống như một giấc mơ. Thế là xong không còn lại gì cả, còn lại một chút nào đó trong trí nhớ mệt mỏi.
Các biến cố xảy ra đêm qua là của đêm qua, biến cố của Phổ không thể là biến cố của Thúy An, của anh Huỳnh, và bè bạn.
Thốt nhiên Phổ thấy cô đơn lạ thường, anh nhìn lên bầu trời cao xanh, nơi đó có những vì sao lấp lánh, nhiều vì sao lấp lánh cách hẳn nhau rời rã như cát bụi.
No comments:
Post a Comment